Lý Quảng Tân không có cách nào kiểm soát triều đình, nhưng ông ta biết, Nữ đế không muốn giết Hứa Thanh Tiêu, nhưng Hứa Thanh Tiêu đắc tội Hoài Ninh Thân vương, đắc tội vương tộc nhất mạch, Hứa Thanh Tiêu đoạt quyền là sự thật, muốn giải cứu, nhất định phải cho một lý do.
Cho nên Lý Quảng Tân chỉ có thể dùng cách này.
Sau đó Lý Quảng Tân viết ra mấy phong thư, sai người đưa đến phủ quân khác.
Ông ta biết chuyện này, không thể kéo dài, nhất định phải nhanh.
Như vậy, buổi trưa hôm đó, một tấm vải lớn treo ở trong phủ Nam Dự, dân chúng đi ngang qua biết được việc này, nhao nhao truyền miệng, lưu lại tên của mình, nếu có người không ký tên, ấn dấu tay cũng được.
Trong một thời gian ngắn, dân chúng phủ Nam Dự là người nhiệt tình nhất.
Rất nhanh mấy đại phủ phụ cận phủ Nam Dự cũng làm theo như thế, nhưng bọn họ tự nguyện làm vậy, không ép buộc dân chúng, nguyện ý ký tên thì ký tên, không muốn ký tên cũng không sao.
Cũng trong thời gian đó.
Việc thỉnh nguyện ở phủ Nam Dự, cũng truyền đến các quận phủ khác, không ít dân chúng vì Hứa Thanh Tiêu phẫn nộ bất bình, hiện giờ nghe nói việc này, càng yêu cầu phủ nha địa phương cũng phải như thế.
Phủ nha các nơi không dám chèn ép dư luận, dùng tốc độ nhanh nhất làm ra thư thỉnh nguyện để dân chúng ký tên.
Nhưng, cũng trong ngày hôm nay.
Từng phong tấu chương như bông tuyết bay đến triều đình.
Là tấu chương của các phiên vương ở khắp mọi nơi.
Khi bọn họ biết được Hứa Thanh Tiêu tức giận chém Hoài Bình Quận vương, những phiên vương này hoàn toàn đứng ngồi không yên, Hoài Bình Quận vương có đáng chết hay không thì bọn họ mặc kệ, thân là hoàng thất, lại bị một hình bộ chủ sự giết chết.
Trong khoảng thời gian ngắn, các nơi đều nổi giận, địch ý đối với Hứa Thanh Tiêu tràn ngập cực lớn.
Có điều những phiên vương này cũng cực kỳ thông minh, bọn họ không nói ra tiếng lòng, mà là tìm ra một điểm mấu chốt để chỉ trích.
[Đoạt quyền]
Tội đoạt quyền, cũng không phải là chuyện nhỏ.
Đáng sợ hơn chính là đám phiên vương này dùng đoạt quyền để làm văn chương, là có ý gì?
Nếu bệ hạ không xử tử Hứa Thanh Tiêu, vậy có nghĩa là bệ hạ cho phép người phía dưới đoạt quyền?
Nếu thật sự như thế, nếu có một ngày, bọn họ trở mặt đoạt quyền, ngài cũng không thể nói gì được.
Câu hỏi này.
Vô cùng bén nhọn, cũng vô cùng khủng bố.
Tấu chương như tuyết rơi, hầu như nội dung đều thống nhất.
Lấy chủ đề là đoạt quyền.
Mong bệ hạ, lập tức xử tử Hứa Thanh Tiêu!
Nếu không, trời đất bất dung.
Họ cũng bất dung.
Ý tứ này, không hiểu sao lại mang theo sự uy hiếp.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mà trước mặt nàng, lại có một lão giả đang ngồi.
Triệu Uyển Nhi không có ở đây.
Lão giả này tóc trắng như tuyết, mặc quần áo màu đen, nhưng ánh mắt không vẩn đục mà ngược lại trong suốt vô cùng.
Ông ta là sư phụ của Nữ đế, đã từng là thái phó, Lý Quảng Hiếu, có điều hiện giờ đã từ chức, ở bên ngoài vân du, mà hôm nay Nữ đế triệu ông ta tới, là để thương nghị một số chuyện.
"Lão sư, Hoài Ninh Vương đã giao Kỳ Lân binh phù ra, nhưng hết thảy quá mức thuận lợi, trẫm, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Thanh âm Nữ đế vang lên, nàng nhìn lão giả trước mặt, nói như thế.
Lý Quảng Hiếu hơi trầm mặc, một lát sau, chậm rãi mở miệng nói.
"Ta vốn tưởng rằng, bệ hạ có được Kỳ Lân binh phù, cần phải bỏ ra một cái giá nhất định, lại không nghĩ tới, Hoài Ninh Thân vương lại thẳng thắng như vậy.
"Việc này, trong mắt người trong thiên hạ, Hoài Ninh Thân vương nhìn như là vì con cái ruột thịt của mình, nhưng ông ta tuyệt đối không phải loại người trọng thân tình."
“Một tấm Kỳ Lân binh phù, đối với ông ta mà nói còn hơn cả mười đứa con của ông ta, mà hiện giờ phiên vương các nơi nhao nhao dâng tấu, rõ ràng có liên quan đến Hoài Ninh thân vương.
"Nếu không có gì ngoài ý muốn, qua vài năm bọn họ sẽ động thôi."
Lý Quảng Hiếu bình tĩnh trả lời, mà chữ động này, ý vị thâm trường.
Sắc mặt của Nữ đế hơi thay đổi, nàng nhìn về phía lão sư của mình, không khỏi mở miệng nói.
“Hoài Ninh Vương giao binh quyền cho ta, còn có thể động sao?”
Nàng hỏi như vậy.
"Kỳ Lân binh phù ở trong tay bệ hạ, Thanh Long binh phù cũng ở trong tay bệ hạ, nhưng Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước ba tấm binh phù vẫn còn ở bên ngoài."
"Phiên vương các nơi cũng ôm binh tự trọng, ông ta có thể động, có điều thần phỏng đoán, Hoài Ninh thân vương dám giao Kỳ Lân binh phù cho bệ hạ, ông ta nhất định có mưu đồ lớn hơn.
"Nếu không, ông ta cũng không dám giao binh phù ra."
Lý Quảng Hiếu nói như thế.
"Vậy lão sư cho rằng, nhanh nhất là bao lâu, ông ta sẽ động?"
Nữ đế hỏi.
Lý Quảng Hiếu trầm mặc, suy tư hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói.
"Những năm gần đây, ta vân du tứ phương, phát hiện thế lực phiên vương các nơi càng lúc càng lớn, nhất là sau khi bệ hạ đăng cơ, ngoài mặt thì phiên vương tước binh, nhưng lại không ngừng âm thầm chiêu binh mãi mã."
"Cho nên thần cho rằng, nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm."
"Mà nếu có trời ban cho cơ hội tốt, chỉ sợ tùy thời sẽ động."
Lý Quảng Hiếu phán đoán, trong vòng ba đến năm năm, nếu Đại Ngụy xuất hiện vấn đề gì, đoán chừng sẽ lập tức động.
"Ba năm sao?"
Nữ đế nhíu mày.
Ba năm thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, có lẽ trong nháy mắt, cũng đã sắp đến rồi.
"Vậy xin hỏi lão sư, trẫm, nên làm như thế nào?"
Nữ đế tiếp tục hỏi.
Người kia lắc đầu, thở dài nói.
"Hôm nay, thế cục của Đại Ngụy, từ khi lập quốc tới nay là gian nan nhất, tiên đế bảy lần bắc phạt, hao tổn quốc khố Đại Ngụy, phiên vương cũng thừa cơ vơ vét tài vô số, hiện giờ quốc khố gần như trống rỗng."
"Mà lắm việc nổi lên, trên triều đình lại muốn hô tiếp tục bắc phạt, nhưng một khi bắc phạt, nội loạn lại nổi lên."
"Đến lúc đó thiên hạ lại là sinh linh đồ thán, hưng vong dân chúng đều khổ, lão thần những năm gần đây vẫn luôn suy nghĩ, nhưng lão thần đã già, thật sự là nghĩ không ra biện pháp, nhưng có thể chỉ cho bệ hạ ba con đường rõ ràng."
Lý Quang Hiếu tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Ông ta vân du tứ phương, không chỉ là vân du, mà là nhìn xem sơn hà hiện tại của Đại Ngụy rốt cuộc như thế nào.
Quyển sách cho dù viết tốt hơn nữa, cũng không bằng tự mình xem.
Quyển sách viết dỡ hơn nữa, cũng không bằng tự mình xem.
Ông ta thấy được điều đó rồi.
Tuy không nghĩ ra giải pháp, nhưng ông ta có thể chỉ ra ba con đường rõ ràng cho Nữ đế, để cho Nữ đế hiểu được khốn cảnh hiện tại của Đại Ngụy là ở chỗ nào.
"Mong lão sư chỉ giáo, trẫm, rửa tai lắng nghe."
Nữ đế nghiêm túc nói.