Nữ đế gật gật đầu, nàng hiểu rõ tình huống hiện tại, bắc phạt chi tranh là thứ phiên vương các nơi nhắm trúng, mình không thể lựa chọn, một khi lựa chọn, bất luận chọn như thế nào cũng đều là sai lầm.
Nhưng cũng không thể không nhắc tới, muốn thường xuyên nhắc tới, kéo dài thời gian của phiên vương, làm cho bọn họ cho rằng việc bắc phạt chi tranh sẽ lập tức định đoạt ngay.
Như vậy bọn họ nguyện ý chờ đợi, lực lượng của các quốc gia rút lui, hoặc là chờ bọn võ quan oán giận, bất luận là kết quả như thế nào, đối với bọn họ mà nói đều là có lợi.
Cũng vào lúc này, giọng nói của Lý Quảng Hiếu tiếp tục vang lên.
"Bệ hạ, lão thần hôm nay vừa mới tới kinh thành, liền nghe nói trong triều xuất hiện một vị đại tài, tên là Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thủ Nhân, người này, bệ hạ cảm thấy thế nào?"
Lý Quảng Hiếu chậm rãi hỏi.
Nhắc tới Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt Nữ đế lộ ra vẻ tán thưởng, đối mặt với lão sư của mình, nàng sẽ không giấu quá nhiều cảm xúc.
"Người này, đại tài."
"Nếu nói về văn chương, thì là vạn cổ."
Nữ đế chậm rãi mở miệng, dùng hai chữ để hình dung Hứa Thanh Tiêu.
Còn về văn chương, Hứa Thanh Tiêu được gọi là đại tài vạn cổ một chút cũng không sai.
“Đại tài Vạn Cổ sao?”
"Đại Ngụy tân triều, lại nghênh đón một vị đại tài như vậy, cũng rất tốt rồi."
Lý Quảng Hiếu cười cười, có điều rất nhanh ông ta tiếp tục mở miệng.
"Nộ trảm quận vương, Hứa Thanh Tiêu thật sự có huyết tính binh gia, chỉ là hắn quá xúc động, cũng may không ảnh hưởng đến đại cục, hiện giờ phiên vương các nơi dâng tấu chương, bệ hạ dự tính xử trí như thế nào?"
Lý Quảng Hiếu tiếp tục hỏi.
"Tài năng của Hứa Thanh Tiêu, có thể trọng dụng."
"Có điều, trẫm muốn tôi luyện hắn một phen, hắn vì dân chúng thiên hạ, vì trăm vạn người vô tội ở phủ Bình Khâu giải oan, gánh vác trọng trách lớn, chỉ là hắn cũng không biết Đại Ngụy hiện giờ đối mặt với cái gì."
"Hoặc, ở trong mắt dân chúng, trẫm, có chút vô tình, vì lấy binh quyền, không để ý đến sinh tử của trăm vạn dân chúng vô tội, trẫm sẽ không quên việc này, nhưng trẫm càng cần phải vì dân chúng đương thời mà tranh giành."
"Hứa Thanh Tiêu nổi giận đùng đùng, chém quận vương, trẫm không trách hắn, nhưng, trẫm hy vọng hắn có thể hiểu được một ít đạo lý, trước tiên nhốt hắn mấy ngày, để cho hắn xem xét kiểm điểm lại mình."
Nữ đế mở miệng, nói ra tiếng lòng của mình.
Hứa Thanh Tiêu nổi giận trảm quận vương, quả thực khoái ý, nàng cũng muốn giết Hoài Bình Quận vương, chủ trì công đạo cho dân chúng, nhưng có đôi khi có thể dùng một phương thức khác để giải quyết.
Nếu Kỳ Lân binh phù không rơi vào tay, nguy hiểm của Đại Ngụy sẽ lớn hơn nhiều, một khi Hoài Ninh Thân vương trở mặt, trực tiếp tạo phản, đến lúc đó lại phải chết bao nhiêu dân chúng?
Chết thì cũng đã chết rồi, có thể nhớ mãi, không bao giờ quên, công lý sớm hay muộn cũng sẽ đến thôi.
Nhưng dân chúng còn sống lại càng quan trọng hơn, thật giống như bắc phạt chi tranh, phương bắc man di giết đến Tĩnh thành, ngàn vạn dân chúng hóa thành bùn máu, bao nhiêu nữ tử bị vũ nhục? Có bao nhiêu người chết vì số phận?
Hận không? Cả nước trên dưới đều hận.
Nhưng nếu thật sự bất chấp mọi giá để báo thù, kết quả hưng vong đều là dân chúng.
Cho nên Nữ đế bảo Hứa Thanh Tiêu dừng lại ở đây, cũng không phải không giúp Hứa Thanh Tiêu, ngược lại là giúp Hứa Thanh Tiêu, mới có thể bỏ qua cho Hứa Thanh Tiêu như vậy, nếu như thật sự không giúp thì ngày đó Hứa Thanh Tiêu đã bị trãm rồi.
Giam giữ trong thiên lao là chuyện ngoài mặt, hắn phạm sai lầm, nhất định phải trừng phạt, bằng không người khác bắt chước phạm sai lầm theo, sẽ không thể nói chuyện được.
Lý Quảng Hiếu nghe xong lời này của Nữ đế, nhất thời hiểu được ý nghĩ của Nữ đế, nàng rất coi trọng Hứa Thanh Tiêu, nếu không sẽ không khen ngợi như thế, cũng sẽ không nhẫn nại như vậy.
"Tấu chương của phiên vương chồng chất như bông tuyết, bệ hạ dự tính xử trí như thế nào?"
Lý Quảng Hiếu hỏi.
"Trấn áp cho êm đã, trẫm, đến lúc đó sẽ có định đoạt."
Nữ đế trả lời, nàng đã nghĩ ra cách xử trí.
Giết Hứa Thanh Tiêu? Tuyệt đối không thể.
Mà Lý Quảng Hiếu trong nháy mắt liền hiểu được, bệ hạ đang muốn trừng phạt răn đe.
Trong lúc nhất thời, Lý Quảng Hiếu không khỏi mỉm cười.
"Nghe bệ hạ nói như vậy, lão thần ngược lại muốn hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu này, có thể làm cho bệ hạ khen ngợi như thế, cũng nên gặp mặt một lần."
Lý Quảng Hiếu nói như thế, ông ta cực kỳ có hứng thú đối với Hứa Thanh Tiêu.
"Lão sư có thể gặp một lần, có điều, Hứa Thanh Tiêu là đại tài, chỉ tiếc, hắn xuất hiện không đúng thời điểm."
"Đại Ngụy bây giờ, lung lay sắp đổ, nếu lúc thịnh thế mà xuất hiện đại tài như vậy, đủ để lưu danh thiên sử, làm cho quốc gia càng thêm phồn vinh."
"Có thể trực tiếp nói, tài năng của Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể trợ giúp quốc gia, lại không có năng lực ngăn cơn sóng dữ, trẫm, kỳ thật càng khát vọng chính là có thể sinh ra một vị đại tài tuyệt thế trợ giúp trẫm, thoát khỏi khốn cảnh này."
Nữ đế mở miệng, nàng tán thưởng Hứa Thanh Tiêu, là một vị đại tài, tài hoa là đại tài vạn cổ, nhưng ở phương diện triều đình và trị quốc, Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể nói là đại tài, chưa thể nói là vạn cổ.
"Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, tân triều kiến lập, sớm muộn gì cũng sẽ có đại tài chân chính xuất thế, lão thần cảm thấy, Hứa Thanh Tiêu này nếu bồi dưỡng cho tốt một phen, nói không chừng thật sự có năng lực ngăn cơn sóng dữ, làm cho Đại Ngụy phồn vinh hưng thịnh, thậm chí vượt xa các triều đại."
Lý Quảng Hiếu cười cười, những lời này một nửa là nghiêm túc, hy vọng bệ hạ có thể bồi dưỡng cho tốt, một nửa còn lại là mấy lời lấy lòng mà thôi.
"Một năm không gặp, lão sư cũng biết nói chút lời lấy lòng, có điều, đại tài như vậy khó làm được lắm."
"Hứa Thanh Tiêu dù có bồi dưỡng thế nào, cũng không thể làm cho Đại Ngụy thoát khỏi kiếp nạn, làm cho dân chúng ăn no uống đủ, làm cho Đại Ngụy phồn vinh, bình định họa loạn của Đại Ngụy chứ?"
Nữ đế lắc đầu, nếu Hứa Thanh Tiêu có loại bản lĩnh này, nàng nguyện ý trực tiếp cho Hứa Thanh Tiêu vào trong cung ở, đừng nói Hoài Bình Quận vương, cho dù là Hoài Ninh Thân vương mắng Hứa Thanh Tiêu một câu, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực, tru sát Hoài Ninh Thân vương, để xoa dịu cơn giận của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng chuyện này có thể hay sao?
Chuyện này không thể.
Cho dù là An Quốc sách, nội dung càng xem càng có chút vấn đề, thích hợp với thịnh thế, không thích hợp với hiện tại, là tuyệt thế văn chương, nhưng thích hợp thời điểm quốc gia phồn vinh, mà không thích hợp với lúc quốc gia suy bại.
"Đừng vội, ông trời ắt có an bài."
Lý Quảng Hiếu khẽ cười nói, ông hiểu được ý tứ của Nữ đế, hơn nữa cũng tán thành, ngàn cân treo sợi tóc, dân chúng ăn no uống đủ, bình định họa Đại Ngụy? Muốn Hứa Thanh Tiêu có thể làm được tới mức này, nói thật phong vương cũng không có vấn đề gì, nếu Hứa Thanh Tiêu có huyết mạch hoàng thất, ngôi vị hoàng đế này Hứa Thanh Tiêu ngồi, Nữ đế cũng sẽ chủ động thoái vị.
Nhưng chuyện này là không thể, cho nên Lý Quảng Hiếu chỉ mỉm cười.