Mà trong lúc này.
Cách Kinh đô Đại Ngụy tám trăm dặm.
Một chiếc xe ngựa đang phi rất nhanh.
"Xa phu, còn bao lâu nữa mới đến kinh thành."
Giọng nói của Trần Tinh Hà vang lên, có chút lo lắng.
"Xe ngựa của ta, mỗi ngày đi tám trăm dặm, rất nhanh thôi, trong vòng một ngày nhất định sẽ đến."
Giọng nói của xa phu vang lên.
Mà Trần Tinh Hà cũng chỉ có thể sốt ruột.
Từ khi biết Hứa Thanh Tiêu bị giam giữ vào thiên lao, hắn ta đã vô cùng lo lắng, chạy thẳng từ huyện Bình An chạy tới đây, hy vọng có thể giúp được sư đệ của mình.
Thậm chí trên đường hắn còn viết một bài thơ, kêu bất bình giúp sư đệ mình, dự định chờ đến khi đến được kinh thành, dốc hết toàn lực gặp mặt bệ hạ, trước mặt văn võ bách quan, đọc thơ của mình ra, giúp sư đệ mình bình oan.
Đáng tiếc là, xe ngựa này quá bất lực, lúc trước nói trong hai ngày nhất định sẽ đến, đây đã qua ba ngày, vẫn còn tám trăm dặm.
Thật là con mẹ nó quá xui xẻo.
Nhìn xa xa, Trần Tinh Hà gắt gao nắm chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
"Sư đệ! Ngươi phải kiên trì! Sư huynh đến cứu ngươi đây!”
"Sư đệ, ngươi chớ lo lắng cho sư huynh, sư huynh cho dù là đắc tội với văn võ cả triều, đắc tội với bệ hạ, cũng phải cứu được ngươi ra."
Trần Tinh Hà trong lòng kiên định nói.
Dọc theo đường đi hắn ta luôn lo lắng, vì thế sáng tác một bài thơ, tràn ngập tình cảm, lời thơ vừa mắng hôn quân, vừa khuyên minh quân, vừa khiển trách bách quan, vừa khuyên can bách quan, vừa lấy dân chúng làm đề tài, lại giải oan cho Hứa Thanh Tiêu.
Hắn ta biết, mình vào kinh, nhất định sẽ gây ra một chuyện lớn, nhưng hắn ta không quan tâm đến những danh lợi này.
Hắn ta chỉ hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể khỏe mạnh.
Mình thân là sư huynh của Hứa Thanh Tiêu, thì phải có nghĩa vụ trợ giúp Hứa Thanh Tiêu thoát khỏi khó khăn lần này.
Ôi.
Hết cách rồi, ai bảo mình là sư huynh chứ.
Sư đệ, chờ ta!
Kinh đô Đại Ngụy.
Bên trong học đường Thủ Nhân.
Tiếng pháo nổ bùm bùm vang lên, khiến không ít dân chúng vây xem.
Hai huynh đệ Dương Hổ Dương Báo cố ý mua rất nhiều pháo nổ, để chúc mừng Hứa Thanh Tiêu tai qua nạn khỏi.
Dù sao cũng bị đưa vào thiên lao, hơn nữa phiên vương các nơi đều tấu lên, vốn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu ít nhất phải bị lột một lớp da, không ngờ tới chính là, chỉ là hạ phẩm cấp mà thôi.
Hơn nữa bản thân cũng không lớn, cũng là thất phẩm, so với những việc Hứa Thanh Tiêu đã làm, cái này căn bản cũng không tính là trừng phạt gì.
Mọi người đều hiểu, Nữ đế vẫn rất coi trọng Hứa Thanh Tiêu.
Dương Hổ Dương Báo chuẩn bị xong lá bưởi, Hứa Thanh Tiêu vừa trở về, nhất định phải gọi Hứa Thanh Tiêu đi tắm rửa, đi xả xui.
Không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người, Hứa Thanh Tiêu cũng đành phải đi tắm lá bưởi.
Dân chúng ở bên ngoài chúc mừng, hai huynh đệ Triệu Đại Triệu Nhị cũng hiểu chuyện, chuẩn bị một vài thứ, coi như là chúc mừng một phen.
Chờ đến trưa.
Mọi thứ đã yên tĩnh lại.
Rất nhiều lúc chính là như vậy, chuyện náo nhiệt đến đâu, cũng không kéo dài được bao lâu, mỗi người đều có chuyện riêng.
Kinh đô lại được yên ổn trở lại.
Người dân đang bận rộn với công việc của họ.
Mà lúc này, trong kinh đô, Đồng Văn quán.
Nơi này là nơi văn nhân từ nơi khác tụ tập lại ở kinh đô, bởi vì kinh đô quá lớn, hơn nữa mới đến kinh đô, rất nhiều thứ cũng không biết, cũng không biết đường, cho nên Đồng Văn quán chính là nơi chuyên môn chuẩn bị cho mọi người, sẽ có người dẫn đường, hoặc là ở chỗ này liên hệ với người nhà bằng hữu ở kinh đô.
Nhưng vào lúc này, một bóng người xuất hiện trong Đồng Văn quán.
Là Trần Tinh Hà.
Đi tới kinh đô, Trần Tinh Hà có chút chấn động, đối với mọi thứ ở kinh đô đều cảm thấy một loại rung động nói không nên lời.
Bất luận là kiến trúc, hay là người đều muôn hình muôn vẻ, có một loại cảm giác mở rộng tầm mắt, thậm chí Trần Tinh Hà còn nhìn thấy nữ nhân tóc vàng mắt xanh, quả nhiên là rung động lòng người.
Có điều chấn động thì chấn động, Trần Tinh Hà biết rõ mục đích chuyến đi này của mình, cho nên lập tức đi tới Đồng Văn quán, tra cứu vị trí của Hứa Thanh Tiêu.
Trong thư Hứa Thanh Tiêu từng nói ở học đường Thủ Nhân, nhưng vấn đề là kinh đô lớn như vậy, học đường Thủ Nhân ở đâu?
Hắn ta căn bản không biết.
Cho nên chỉ có thể đến Đồng Văn quán tìm người dẫn đường trước.
Tiến vào Đồng Văn quán, Trần Tinh Hà có chút ngẩng đầu ưỡn ngực, tuy rằng mình chấn động với vẻ đồ sộ của kinh thành, nhưng Trần Tinh Hà biết mình nhất định phải duy trì loại tư thái cao ngạo.
Bản thân quả thật là lần đầu tiên đến kinh thành, nhưng muốn giả bộ như mình đã tới rất nhiều lần, chỉ là cách vài năm không tới mà thôi.
Đi tới nơi làm việc của Đồng Văn quán, Trần Tinh Hà đè nén giọng nói nói.
"Chào các hạ, tại hạ Trần Tinh Hà, muốn hỏi thăm chút chuyện."
Trần Tinh Hà mở miệng, hơi đè nén cổ họng, bởi vì người kinh thành đều nói như vậy.
Nhưng mà người kia không để ý tới hắn ta, chỉ phất phất tay, để Trần Tinh Hà đi nơi khác hỏi.
Người lui tới Đồng Văn quán nhiều lắm, vô cùng dày đặc, người làm việc cũng có không ít.
Có điều thái độ đối phương có chút không tốt, vừa thấy Trần Tinh Hà liền biết là người ngoại hương, cho nên không quá để ý.
Trần Tinh Hà có chút tức giận, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, dù sao cũng cần cầu xin người khác, hay là nhịn một chút.
Rất nhanh, Trần Tinh Hà tiếp tục hỏi ở nơi khác, liên tiếp mấy người làm việc đều rất có lệ, hoặc là không trả lời, hoặc là nói đã nghỉ ngơi, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, để cho Trần Tinh Hà lãng phí cả nửa canh giờ ở Đồng Văn quán.
Hoặc là có mấy người làm việc tương đối cẩn thận, nhưng phía trước xếp hàng mấy chục người, mọi người lần lượt xếp hàng, Trần Tinh Hà cũng chỉ có thể nghẹn khuất xếp hàng.
Lại là nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng đến phiên Trần Tinh Hà, mấy dáng người trực tiếp chen ngang lên.
Là người phiên bang, tóc xanh mắt đỏ, sau khi tiến vào căn bản còn không xếp hàng, xí xô bô lô không biết nói thứ tiếng gì.
Trần Tinh Hà không quan tâm bọn họ nói cái gì, hắn ta chỉ quan tâm, đám người này chen vào hàng của mình, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, càng tuyệt hơn chính là, người làm việc ở Đồng Văn quán, còn phải tỏ vẻ khách khí, nào dám có nửa điểm có lệ?
Lúc này Trần Tinh Hà cảm thấy có chút cổ quái, con dân Đại Ngụy đến Đồng Văn quán muốn hỏi chút gì đó, trái đẩy phải né, làm gì cũng phải thành thành thật thật xếp hàng, đây không phải là con dân Đại Ngụy, lại có thể kiêu ngạo ương ngạnh như vậy?
Nghĩ tới đây, Trần Tinh Hà càng ngày càng tức giận, ở chỗ này lãng phí một canh giờ chứ ít gì, chủ yếu nhất chính là trong lòng có chút khó hiểu.