Thám tử cực kỳ nghiêm túc, thuật lại lời đối thoại giữa Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà lần nữ.
Lời này vừa nói, Triệu Uyển Nhi nhíu mày càng chặt, những lời này cũng không phải là nói giỡn đâu.
"Lui xuống đi."
"Tiếp tục theo dõi Hứa Thanh Tiêu, nhưng hắn có nói cái gì, cũng không cần phải báo cáo với trẫm, chủ yếu vẫn là bảo vệ an toàn cho hắn là chính."
Nhưng mà Nữ đế chậm rãi mở miệng, không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ là để cho thám tử rời đi, đồng thời cũng bảo thám tử không cần báo cáo tin tức gì nữa, bảo vệ an toàn cho Hứa Thanh Tiêu là nhiệm vụ chính.
“Rõ!”
Thám tử cũng không nhiều lời, sau một khắc trực tiếp biến mất tại chỗ.
Đợi thám tử rời đi, đại điện lâm vào yên tĩnh.
Bên trong lụa tím.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Nữ đế, giờ này khắc này mới lộ ra một tia sầu lo.
Trôi qua một lúc lâu, giọng nói của nàng lại vang lên.
"Uyển nhi, ngươi cảm thấy Hứa Thanh Tiêu nói những lời này, là thật hay là giả?"
Nữ đế mở miệng, hỏi như thế.
Triệu Uyển Nhi nghe Nữ đế mở miệng, không khỏi lập tức nói.
"Bệ hạ, chắc là do Hứa Thanh Tiêu tức giận mà thôi, hắn đại tài như vậy, sao có thể không biết bệ hạ dụng tâm lương khổ."
Triệu Uyển Nhi trả lời như vậy.
"Phải không?"
Nữ đế bình tĩnh hỏi.
Mà người kia cũng suy nghĩ một chút, tiếp tục bổ sung.
"Có điều.... Chuyện này, bệ hạ trước đó không bàn với Hứa Thanh Tiêu, cho nên Hứa Thanh Tiêu có chút tức giận cũng là chuyện bình thường.”
"Nhưng theo quan điểm của nô tỳ, Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không có lòng phản quốc, bệ hạ chớ nghĩ nhiều."
Triệu Uyển Nhi nói tốt cho Hứa Thanh Tiêu.
"Haizz."
Nữ đế Đại Ngụy khẽ thở dài, trên thực tế Triệu Uyển Nhi nói không sai, chuyện này, mình quả thực có chút sai, chủ yếu là trước đó không bàn bạc kỹ lưỡng.
Xem như khiến cho Hứa Thanh Tiêu chịu chút ủy khuất.
Vốn là muốn thông qua cách khác để bù đắp cho Hứa Thanh Tiêu, nhưng không ngờ được chính là, Hứa Thanh Tiêu lại sinh ra loại ý nghĩ này.
Nàng không tức giận Hứa Thanh Tiêu sinh ra loại ý nghĩ này, chịu ủy khuất trong lòng tức giận là chuyện rất bình thường.
Nhưng nàng thật sự lo lắng Hứa Thanh Tiêu bị các quốc gia khác mê hoặc.
"Theo ngươi, thì làm sao mới có thể bình ổn tâm khí của Thanh Tiêu?"
Nữ đế hỏi.
"À… Nô tỳ cảm thấy, không bằng ban thưởng cho Hứa Thanh Tiêu một ít tỳ nữ nô tài, lại thưởng thêm chút vàng bạc châu báu, kỳ thật cũng coi như là một cách để xoa dịu.”
Triệu Uyển Nhi trả lời.
Kỳ thật suy nghĩ trong lòng nàng ta cũng rất đơn giản, chỉ cần nói lời xin lỗi là được rồi, nhưng lời này nàng ta không dám nói.
Để Nữ đế xin lỗi? Điều này có thể sao? Chắn chắn là không thể.
"Không."
Nữ đế lắc đầu.
"Nếu thật sự phái người đi, ngược lại sẽ làm cho Hứa Thanh Tiêu lầm tưởng trẫm đang sắp xếp người vào."
Nữ đế trực tiếp phủ quyết cách làm này.
Đưa người vào, nhỡ Hứa Thanh Tiêu lầm tưởng là phái người giám thị hắn thì sao?
Điều này không phải là tồi tệ hơn rồi sao?
Nhưng làm thế nào để bình phục tâm trạng của Hứa Thanh Tiêu?
Nữ đế Đại Ngụy quả thực biết, chỉ cần bản thân nói một lời xin lỗi, mọi chuyện sẽ dễ nói.
Nhưng... Chuyện này không được.
Nàng là Nữ đế, Nữ đế của Đại Ngụy, nếu đi xin lỗi Hứa Thanh Tiêu, chẳng phải là có chút... không hay rồi sao?
Hơn nữa, nàng không nói ra được.
Một lát sau, Nữ đế lên tiếng.
"Uyển nhi, truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Hứa Thanh Tiêu ba ngày sau, đến Ngự hoa viên cùng trẫm xem khúc."
Giờ khắc này, Nữ đế Đại Ngụy đã nghĩ ra một cách, không khỏi mở miệng như vậy.
"Tuân chỉ."
Triệu Uyển Nhi mở miệng trả lời.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Nữ đế lại vang lên.
"Bỏ đi, đêm nay, không nên kéo dài đến ba ngày sau."
Giọng nói của Nữ đế vang lên, Triệu Uyển Nhi có chút tò mò, ngày thường Nữ đế làm việc cũng không vội, nhưng hôm nay không hiểu sao cảm giác có chút... nóng vội.
Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng không nghĩ được nhiều như vậy, thành thật truyền chỉ là tốt rồi.
Rất nhanh, một khắc sau, trong cung tuyên chỉ, tuyên Hứa Thanh Tiêu vào cung, cùng bệ hạ đi ngự hoa viên nghe khúc.
Tin tức truyền ra, trong thời gian ngắn, dẫn tới rất nhiều nghi hoặc.
Nhưng mà nghi hoặc nhất chính là Hứa Thanh Tiêu.
Bệ hạ mời mình đến nghe khúc xem kịch?
Muốn làm gì? Hồng Môn Yến?
Lúc đầu Hứa Thanh Tiêu liền đoán được Nữ đế có phải đang theo dõi mình hay không.
Nhưng rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, mặc kệ có theo dõi hay không, chính mình cũng không sợ cái gì, thật sự lời của mình và sư huynh nói truyền vào tai Nữ đế thì có thể như thế nào?
Chẳng lẽ mình không thể khó chịu?
Hứa Thanh Tiêu ở trong lao nghĩ thông suốt thì nghĩ thông suốt rồi đó, nhưng tức giận thì vẫn có, thật sự bị chọc giận, trực tiếp phản quốc rời đi, còn lo sợ phía sau ngươi là hồng thủy ngập trời gì nữa.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu không nghĩ nhiều, giờ Tuất vừa đến liền đi hoàng cung.
Giờ tuất một khắc.
Bên trong hoàng cung Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu vừa mới đi vào hoàng cung, bóng dáng của Triệu Uyển Nhi ở cách đó không xa đang chờ mình.
"Uyển Nhi cô nương."
Nhìn thấy Triệu Uyển Nhi, Hứa Thanh Tiêu nhiệt tình chào hỏi.
"Bái kiến Hứa đại nhân."
Đối mặt với sự nhiệt tình của Hứa Thanh Tiêu, Triệu Uyển Nhi vẫn như bình thường, đáp lại một tiếng.
"Uyển Nhi cô nương, đây là điểm tâm Hứa mỗ cố ý mang đến cho cô, gọi là bánh đậu gạo, dùng gạo mịn chế biến thành, hương vị cực ngon, hơn nữa rắc không ít đường trắng với vừng."
Đến gặp bệ hạ, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên không quên những gì đã hứa với Triệu Uyển Nhi.
Mà Triệu Uyển Nhi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu mang đến vật này, đôi mắt đẹp không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Hứa đại nhân, có lòng quá."
Nàng quả thật không ngờ Hứa Thanh Tiêu thật sự sẽ mang ít đồ ăn vặt này đến cho mình, tuy rằng món quà không đáng giá lắm, nhưng tâm ý này của Hứa Thanh Tiêu, làm cho hảo cảm nào đó của nàng ta tăng lên gấp bội.
"Uyển Nhi cô nương khách khí rồi."
Hứa Thanh Tiêu lãnh đạm mở miệng.
Sau đó hai người vừa đi vừa nói, Hứa Thanh Tiêu nói chuyện cũng rất có chừng mực, nói từng câu một, khiến Triệu Uyển Nhi vốn khéo nói chuyện cảm thấy tương đối vui vẻ.
Dọc theo đường đi tâm tình của Triệu Uyển Nhi cũng không tệ, ít nhất lắm lúc cũng có nở nụ cười.
Mãi cho đến sau khi đến Ngự Hoa Viên, vẻ mặt của Triệu Uyển Nhi mới trở nên nghiêm túc, dù sao cũng sắp gặp Nữ đế.
Mà Hứa Thanh Tiêu vẫn tùy ý trước sau như một.
Mãi đến khi đi vào trong đình viện xem kịch, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
"Tội thần Hứa Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, bái một cái với Nữ đế.
"Ái khanh miễn lễ."
"Ngồi đi."
Trong đình viện, chung quanh đều là thái giám tỳ nữ, ghế lê hoa mộc, bày hai cái, một cái Nữ đế đã ngồi, còn một ghế, Nữ đế để cho Hứa Thanh Tiêu ngồi.
Ngồi chung chỗ với Nữ đế Đại Ngụy, đây là vinh hạnh cỡ nào, đổi lại là người thường chỉ sợ đã cười như điên rồi, đồng thời cũng sẽ khách khí vài câu, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại có vẻ bình tĩnh, trực tiếp ngồi xuống, cũng không có khách khí gì.