Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 377 - Chương 377: Biết Sai Mà Sửa Thì Không Gì Tốt Hơn. Kiếp Sau Phải Nhớ Chú Ý Một Chút (1)

Chương 377: Biết Sai Mà Sửa Thì Không Gì Tốt Hơn. Kiếp Sau Phải Nhớ Chú ý Một Chút (1)

Đám phiên thương kia hoảng sợ không thể tin được thế mà Hứa Thanh Tiêu lại dám nói ra câu này. Chém ngay tại chỗ? Chuyện này quá hung ác rồi?

Dân chúng cũng tặc lưỡi. Họ biết Hứa Thanh Tiêu hung hãn nhưng nào biết Hứa Thanh Tiêu sẽ làm đến mức này.

“Tuân mệnh!”

Quan sai Hình bộ cũng không nói lời thừa, trực tiếp xách hai tên phiên thương lên đi đến chỗ đất trống, đá hai cước khiến hai tên phiên thương quỳ trên mặt đất.

Đại đao động đậy, hàn quang lấp lóe.

Môi hai tên phiên thương đều bị dọa đến nổi mặt trắng bệch, nói thế nào cũng lộ ra vẻ run run rẩy rẩy.

“Hứa Thanh Tiêu, cho dù bọn ta có sai thì tội cũng không đáng chết, ngươi đang làm trái pháp luật!”

“Hứa Thanh Tiêu, có chuyện gì thì từ từ nói, thật sự dám động đến chúng ta, ngươi chắc chắn sẽ không dễ sống đâu.”

Lời nói của hai tên kia rất phách lối nhưng giọng nói thì lại run rẩy. Đại đao kề trên cổ, có mấy ai lại dám lớn tiếng? Nhất là loại phiên thương hám lợi này.

Đại đao hạ xuống, quan sai Hình bộ cũng không phải là chỉ để chưng, chưa nói dừng tay thì tất nhiên bọn chúng sẽ thi hành mệnh lệnh.

Nhưng mà, ngay vào lúc mành chỉ treo chuông.

Một giọng nói vang lên.

“Đao hạ lưu nhân!”

Giọng nói hùng hậu vang lên. Cuối cùng cũng có người đến.

Chuyện đã náo loạn đến như vậy sao có thể không có ai đến?

Tất cả phiên thương đều nhẹ nhàng thở ra. Âm thanh này bọn chúng rất quen.

Quan sai Hình bộ dừng lại, không hạ đao chém xuống. Dù sao thì có người nói đao hạ lưu nhân, bọn họ cũng không dám chém xuống nữa.

Nhưng đúng vào lúc này, Hứa Thanh Tiêu cũng theo đó mà cất tiếng.

“Trảm!”

Âm thanh lạnh lùng vô tình kia vang lên bên tai hai người.

Trong nháy mắt, quan sai Hình bộ cũng không do dự gì nữa vì đây là mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu. Trước đó Hình bộ thượng thư Trương tĩnh đã nói rõ ràng. Hứa Thanh Tiêu nắm quyền toàn bộ, hắn nói làm gì thì cứ làm theo. Dù ai đến thì cũng vô dụng, trừ phi là bệ hạ đích thân đến.

“Ngươi dám!”

Giọng nói kia giận dữ vang lên, muốn cản lại.

Nhưng đao của quan sai Hình bộ đã hạ xuống.

Hàn mang lan tỏa. Hai cái đầu lăn xuống mặt đất, máu tươi bắn ra bốn phía theo đó là tiếng bịch bịch vang lên. Hai tên phiên thương đã không còn đầu.

Trầm lặng!

Trầm lặng!

Trầm lặng!

Tất cả đều vô cùng trầm lắng. Hình bộ thượng thư Trương Tĩnh, Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn, Binh bộ thượng thư Chu Nghiêm cũng trầm mặc.

Từ trên xuống dưới Hình bộ đều trầm mặc, đám phiên thương trầm mặc, dân chúng cũng trầm mặc.

Tất cả mọi người đều im bặt tiếng.

Bởi vì Hứa Thanh Tiêu đã thật sự chặt đầu hai tên phiên thương.

Đây là... không chết không thôi à.

Nói thật thì những tên phiên thương này hoành hành bá đạo ở kinh đô, dân chúng cũng không ngốc, cũng biết sau lưng bọn chúng có người.

Giọng nói vừa vang lên kia cũng làm bọn họ biết được có người muốn ra mặt bảo lãnh cho những tên phiên thương này.

Cho nên bọn họ không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại thật sự dám vung đao chém xuống.

Điều họ không ngờ đến chính là hai tên phiên thương kêu gào lợi hại nhất này lại chết thật rồi.

Chuyện này thật sự... hơi khó tin.

Nói giết là giết.

Dứt khoát.

Đúng thật là không còn gì để nói.

“Toàn quân nghe lệnh.”

Sau một khắc, giọng Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa.

Ngay lập tức, quan sai Binh bộ và Hình bộ đứng nghiêm lại, khí thế như rồng.

“Hôm nay bất luận là thế nào thì chuyện hôm nay, bản quan toàn quyền định đoạt. Nếu như ai lại dám ngăn cản bản quan phá án thì nghiêm trị theo luật. Người dám can đảm nhiễu loạn trật tự, giết!”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, đối với chuyện người kia hạ đao hắn không hài lòng, hết sức không hài lòng.

Ra lệnh cho quan sai Hình bộ ra tay thế mà lại có chuyện do dự và ngừng lại. Loại năng lực chấp pháp này, quá kém!

Chẳng qua là Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ đám quan sai này sợ mình hạ đao quá nhanh lại làm mọi chuyện quá căng thẳng. Nhưng đây cũng không phải là lý do. Thiên chức của quan sai và quân binh chính là phục tùng mệnh lệnh, nếu như không phục tùng mệnh lệnh thì chính là làm không tốt.

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Đám người cùng nhau mở miệng, đáp lại một cách mãnh liệt.

Mà lúc này, giọng của Hình bộ thượng thư Trương Tĩnh cũng vang lên.

“Hôm nay thẩm án chính là do Hình bộ Binh bộ và Hộ bộ phối hợp với Hứa đại nhân. Mệnh lệnh của Hứa đại nhân cũng là ý của chúng ta, cũng là ý của bệ hạ. Hai người chấp pháp vừa rồi lĩnh mười quân côn, lấy đó làm gương!”

Trương Tĩnh hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu không vừa ý ở điểm nào cho nên ông lập tức mở miệng, đầu tiên là nói cho tất cả mọi người chuyện hôm nay Hứa Thanh Tiêu có thể tự mình làm chủ, thứ hai là nói cho đám người ba vị thượng thư bọn họ cùng một đội với Hứa Thanh Tiêu, ủng hộ Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện.

Đương nhiên điều quan trọng là đám phiên thương này nên giết! Giết thì sao nào?

“Hứa Thanh Tiêu, Hứa đại nhân, quan uy của ngài quả nhiên là lớn thật đó.”

Ngay vào lúc này, một giọng nói tràn đầy sự tức giận vang lên.

Cách đó không xa, một nam tử trung niên đi đến. Hắn mặc áo mãng bào, bước đi như rồng hổ, mặt hình chữ quốc, lông mày rậm dày, đằng đằng sát khí, khí thế mạnh mẽ làm cho bách tính chung quanh có hơi sợ hãi.

Đây là một vị phiên vương, Trấn Tây Quận vương.

Đây là vị vương gia nắm quyền thật sự, là quận vương nhưng địa vị tuyệt đối là cao hơn Hoài Bình Quận vương, bỏi vì hắn nắm thực quyền. Là phiên vương một cõi, dưới tay có quân quyền. Loại nhân vật thế này ở bất cứ nơi nào của Đại Ngụy cũng là người bề trên.

Ai cũng muốn cho hắn ba phần mặt mũi.

Nhất là danh hàm của hắn, Trấn Tây quận vương.

Là con thứ bảy của Thái tổ hoàng đế, trấn áp toàn bộ Tây Bắc cảnh, nếu không sao dám lấy danh xưng Trấn Tây?

Địa vị của vị phiên vương này cũng không kém gì Hoài Ninh thân vương.

Sự xuất hiện của hắn làm cho ba vị thượng thư cũng không khỏi đứng dậy.

“Hạ quan, bái kiến Trấn Tây vương!”

Ba người mở miệng hướng về phía Trấn Tây vương bái một cái.

Còn ánh mắt của Trấn Tây vương thì không để trên người ba vị thượng thư này, y đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Trong mắt y tràn đầy sự tức giận. Vừa rồi y đã mở miệng đao hạ lưu nhân nhưng Hứa Thanh Tiêu lại dám trảm hai tên phiên thương này. Sao y không giận cho được?

“Lớn mật! Gặp mặt Trấn Tây vương, vì sao không bái? Hứa Thanh Tiêu, ngươi vượt quyền, là đại tội! Nên phạt!”

Giờ khắc này, thị vệ bên cạnh Trấn Tây vương gầm thét. Đây là võ giả, hắn ta chỉ về phái Hứa Thanh Tiêu giận dữ gầm lên.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không thèm để ý, hắn chỉ vô cùng bình tĩnh lấy Đại nội long phù ra.

Bình Luận (0)
Comment