“Ngươi giận dữ chém đầu Quận vương, nói rằng Hoài Bình Quận vương tham ô tiền cứu trợ, nhưng bản vương còn biết được rằng, trước đây Hoài Bình Quận vương có thù với ngươi, trước đây hắn ta ở trước mặt Trần Tâm Đại Nho, chèn ép ngươi, khiến ngươi mất mặt, cho nên ngươi ghi hận trong lòng, còn nữa trong thời gian ở Hình bộ, ngươi làm việc ẩu tả, được Hoài Bình Quận vương ra tay giúp đỡ, ngươi lại càng ghi hận hắn ta, cuối cùng xin được thánh ý, chu sát hắn ta, cũng là việc vì muôn dân trong miệng của ngươi sao?”
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Bản vương hỏi ngươi, chưởng khố kho công văn của Hình bộ, phạt trượng thuộc hạ Chu Nam của ngươi, ngươi liền nổi trận lôi đình? Vậy thuộc hạ Dương Hổ Dương Báo của ngươi hành hung người đọc sách, vì sao ngươi lại thiên vị như vậy?”
“Ngươi nói Hoài Bình Quận vương hại chết vô số bách tính, coi mạng người như cỏ rác, vậy hôm nay ngươi chém đầu bốn trăm phiên thương, mặc dù bọn chúng làm nhiều việc ác, nhưng tội không đáng chết, lẽ nào trong mắt ngươi những người này không phải là người sao?”
“Ngươi lấy danh là vì bách tính làm việc, nhưng tất cả những gì ngươi làm, đều là vì bản thân ngươi.”
“Hôm nay, nếu ngươi không nói ra nguyên nhân, bản vương tuyệt đối không buông tha cho ngươi.”
“Ngươi cùng lắm có thể điều động Kỳ Lân quân, Thần Cơ doanh để chế ngự bản vương.”
“Có điều bản vương có thể đảm bảo, ngươi sẽ không sống được qua ngày thứ bảy.”
Lúc này Trấn Tây vương không còn che giấu gì nữa, từng chữ từng lời châu ngọc của y, trùng trùng chất vấn Hứa Thanh Tiêu.
Hiểu được rất nhiều chuyện, cũng biết được kha khá chuyện, y đem tất cả từng hành động của Hứa Thanh Tiêu gần đây kể ra chi tiết từng li từng tí.
Thậm chí y còn không thèm cố kị gì nữ đế, lời cuối cùng kia, chính là một lời uy hiếp then chốt.
Ngươi dám động vào ta, phiên vương nhất định sẽ xử ngươi.
Quả nhiên, những lời này vừa nói xong, sắc mặt của ba vị thượng thư đều thay đổi, bọn họ đều là thượng thư của ba bộ, sao có thể không nghe ra ý tứ từ những lời này của Trấn Tây vương chứ?
Lúc này, bách tính cũng không biết phải nói gì, tất nhiên bọn họ tin tưởng Hứa Thanh Tiêu, chỉ là Trấn Tây vương giận dữ như vậy, bọn họ chỉ là những bách tính bình dân, sao có thể đấu đá với Vương gia đây?
Mà đối diện với lời khiển trách của Trấn Tây vương, vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu không chút thay đổi, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh nói.
“Giận dữ tố cáo Đại Nho, ban đầu Hứa mỗ quả thực vì mấy thuộc hạ của mình mà nổi giận, điểm này không có gì bàn cãi.”
“Nhưng vào đêm dạ yến ở phủ lâu Nam Dư đó, có một phụ nhân đưa nữ nhi của mình quỳ xuống trước mặt Hứa mỗ, nàng ta khóc rất to, tê tâm liệt phế, phu quân của nàng bị bắt vào đại lao, thậm chí còn có khả năng sẽ bị lưu đày tới ngàn dặm trùng khơi.”
“Giây phút đó, Hứa mỗ là vì dân mà lên tiếng.”
“Đại náo Hình bộ, ban đầu Hứa mỗ đúng thật là vì bị Hình bộ lạnh nhạt mà nổi giận, điểm này cũng không có gì để giải thích.”
“Nhưng đến khi Hứa mỗ tới nhà Chu Nam, Hứa mỗ nhìn thấy bách tính trong đình viện, sinh ra một loại cảm giác giữ khoảng cách với Hứa mỗ, Hứa mỗ là quan phụ mẫu, là thần tử của Đại Ngụy, Hứa mỗ vẫn thường suy nghĩ, tại sao bách tính Đại Ngụy lại luôn giữ khoảng cách với quan viên như vậy.”
“Mãi đến khi Hứa mỗ nhìn thấy tình trạng thảm thiết của Chu Nam, Hứa mỗ đã hiểu ra rồi!”
“Hoá ra là vì bách tính sợ hãi quan viên, thế nên mới không muốn gặp quan viên, là bởi vì trong mắt của bọn họ, quan viên cấu kết với nhau, bảo vệ người của mình, bọn họ chỉ là người của tầng lớp thấp kém, gặp phải chuyện không công bằng, bọn họ không làm thế nào tới nói được, không làm sao tranh giành được.”
“Giây phút đó, Hứa mỗ cũng lên tiếng vì bách tính như cũ.”
“Giận dữ chém đầu Quận vương, cũng như vậy, Hứa mỗ là vì xả giận cho dân chúng, Vương gia nói không sai, Hoài Bình Quận vương đúng là từng chèn ép ta, Hứa mỗ quả thật ghi hận Hoài Bình Quận vương.”
“Nhưng lúc Hứa mỗ hiểu ra chuyện tiền cứu trợ của phủ Bình Khâu, lúc tận mắt nhìn thấy nét bút trên tờ giấy kia, vài bút tích còn sót lại ấy, nội dung chỉ có vỏn vẹn vài chữ, Hứa mỗ suy nghĩ hết một ngày trời, trăm vạn thây người chết đói, cha mẹ lấy con đi đổi thức ăn, mười bốn chữ đó thôi, khiến Hứa mỗ mất ngủ bao đêm.”
“Giây phút đó, Hứa mỗ vẫn lên tiếng vì bách tính.”
Hứa Thanh Tiêu chầm chậm giải thích.
Đúng, không sai, lời Trấn Tây vương nói không hề sai.
Ba chuyện này, đúng là xảy ra chuyện có nguyên nhân của nó, cũng đúng là có thù hằn từ trước.
Có điều ba chuyện này vì sao phải làm cho tới cùng? Không phải vì bản thân hắn nhỏ nhen ích kỷ, mà là vì nguyên nhân khác.
Nước mắt của phụ nhân.
Nỗi sợ của bách tính.
Cha mẹ đổi con lấy thức ăn.
Vỏn vẹn vài từ ngữ, nói không hết nỗi khổ của bách tính, cũng không nói được có bao nhiêu đau thương.
“Nực cười.”
“Hứa Thanh Tiêu, thực sự lại có chuyện trùng hợp như vậy sao, dựa vào gì mà bản vương phải tin lời của ngươi?”
“Lời của ngươi nói, dựa vào cái gì có thể xem là thật? Ngươi nói ngươi không có lòng riêng? Ai có thể đứng ra làm chứng cho ngươi?”
Trấn Tây vương về căn bản không muốn chấp nhận lời giải thích này, ý của y bây giờ rất đơn giản.
Nếu không lấy ra được chứng cứ khiến y tâm phục khẩu phục, Hứa Thanh Tiêu ngươi hôm nay đừng hòng dễ dàng qua cửa.
Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói bản thân một lòng vì bách tính?
Giọng nói vang lên.
Hứa Thanh Tiêu yên lặng không nói.
Các vị thượng thư cũng không nói, chúng nhân ở đó cũng không lên tiếng.
Bởi vì điều này đúng thật là không thể lấy chứng cứ ra được.
Làm sao có thể chứng minh bản thân một lòng vì dân được?
Nói suông đâu có tác dụng gì sao?
Làm cũng chưa chắc đã có tác dụng mà, chưa chắc được bách tính hiểu cho.
Mà Trấn Tây vương cứ nhất định đòi Hứa Thanh Tiêu lấy chứng cứ ra, sao mà lấy?
Đây đã thành xé nát mặt nhau rồi.
Nhưng, vào ngay lúc này.
Một giọng nói vang lên.
“Hứa đại nhân, ta tin ngài!”
Giọng nói không quá lớn, có điều trong không gian yên tĩnh này, lại rõ ràng rất bắt tai.
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều dồn về phía đó.
Người lên tiếng, là một bách tính phổ thông, hắn ta nắm chặt bàn tay, trên mặt đỏ bừng, sau khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người, tim lại đập càng nhanh hơn, có chút bất an, cũng có chút hoang mang, nhưng ánh mắt của hắn ta lại vô cùng kiên định, giọng nói của hắn cũng hết sức chắc chắn.
“Ta tin tưởng Hứa đại nhân!”
Hắn ta cứng đầu dày mặt hét thêm một lần nữa.
“Yên lặng!”
Trấn Tây vương lớn tiếng quát, hung ác nhìn chằm chằm về phía đối phương, ra lệnh cho hắn ta ngậm miệng lại.