Nhưng vì lập ngôn ngày hôm nay của Hứa Thanh Tiêu, thế cục đã thay đổi rồi.
“Đáng lý ra không nên giao ra Binh phù.”
Hoài Ninh vương phát ra một tiếng than thở, bây giờ điều khiến hắn ta khó chịu nhất không phải việc Hứa Thanh Tiêu lấy được lòng dân.
Mà là chuyện hắn ta giao ra Kỳ Lân binh phù.
Vốn dựa theo tính toán của hắn ta, Kỳ Lân binh phù giao lại cho Nữ đế, là vì muốn khiến Nữ đế gặp phải phiền phức, để Nữ đế phạm sai lầm, đến lúc đó có thể lôi kéo những phiên vương do dự chưa quyết cùng tạo phản.
Kế hoạch không có vấn đề gì, nhưng lại cứ phải xuất hiện một Hứa Thanh Tiêu.
Một tên Hứa Thanh Tiêu có được lòng dân của Đại Nguỵ.
Hứa Thanh Tiêu nhận được dân tâm Đại Nguỵ, một khi phiên vương tạo phản, chỉ cần Hứa Thanh Tiêu ra mặt, chỉ sợ bách tính căn bản sẽ không đồng ý, mà một khi không có được lòng dân, đối với bọn họ mà nói là một rắc rối cực kỳ lớn.
Kỳ Lân binh phù cộng thêm Hứa Thanh Tiêu vì bách tính lập ngôn, biến cục diện từ bảy phần thắng ba phần thua thành cục diện năm mươi năm mươi.
Cứ thế này, những phiên vương còn đang do dự, chỉ sợ sẽ càng thêm do dự hơn, mà những phiên vương đã tham gia vào nhưng chưa đưa ra quyết định có lẽ sẽ bắt đầu do dự.
Thế thì sẽ cực kì khó khăn.
Hắn ta hối hận quá đi.
Hối hận vì sao bản thân lại giao Kỳ Lân binh phù ra chứ, bản thân quả thật cực kỳ ngu dốt, bản thật đúng là không có lương tâm mà.
Văn Cung Đại Ngụy.
Trần Chính Nho nhìn về phía cung đình Đại Nguỵ, bên tai vẫn văng vẳng tiếng chuông Trấn Quốc rung.
“Ta đành là cây đuốc duy nhất vậy.”
Giọng nói của Trần Chính Nho vang lên, ông ta lẩm bẩm một mình, thu lại ánh mắt nhìn về cung đình Đại Ngụy, sau đó lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Trong mắt của ông ta, tràn ngập sự tán dương, lập ngôn vì bách tính của Hứa Thanh Tiêu có chút giống với ông ta, ông ta lập ngôn vì Đại Nguỵ, kỳ vọng vào một ngày nào đó, Đại Ngụy có thể trở lại thời kỳ phồn thịnh.
Mà Hứa Thanh Tiêu vì bách tính, về mặt ý nghĩa giống như nhau.
Trong văn cung, chư vị Đại Nho đều yên lặng như vậy, nếu như trước đây bọn họ không vừa mắt Hứa Thanh Tiêu, đó là bởi vì Hứa Thanh Tiêu còn chưa vượt qua Thất phẩm.
Trước Thất phẩm, cho dù ngươi có thăng phẩm nhanh cỡ nào, cũng chỉ đến vậy mà thôi, chẳng qua là thiên phú tốt thôi.
Mà từ Thất phẩm trở đi, mỗi một lần thăng phẩm, đều sẽ có thay đổi về mặt thể chất, lập ngôn, viết sách, có cái nào không phải chuyện đáng quan tâm đâu chứ?
Đặc biệt người đó lại còn là Hứa Thanh Tiêu.
Tính toán cẩn thận lại, Hứa Thanh Tiêu nhập học mới chỉ có ba tới bốn tháng, ấy vậy mà đã đạt được lập ngôn Lục phẩm.
Cứ thế này tiếp tục, có lẽ nào trong vòng một năm này, Hứa Thanh Tiêu sẽ có thể đạt được cấp bậc Đại Nho?
Nếu như thật sự như vậy thì Hứa Thanh Tiêu đúng là có tư chất của Thánh nhân.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu năm nay thực sự viết sách thành Nho, vậy thì bọn họ không thể không thừa nhận thiên phú của Hứa Thanh Tiêu, không thể không thừa nhận Hứa Thanh Tiêu có tư chất của Thánh nhân.
Không có gì không cam tâm hay cam tâm, chỉ trừ một số cá nhân Đại Nho, thực ra đại bộ phận Đại Nho, hầu như không có ý kiến gì với Hứa Thanh Tiêu.
Ví dụ như mấy người Trần Tâm, Trần Chính Nho, mà cho dù là những Đại Nho có ý kiến với Hứa Thanh Tiêu, đa số đều vì nguyên nhân tôn sùng tư tưởng những điều cổ nhân nói mới là đúng.
Hứa Thanh Tiêu Bát phẩm Nho sinh, hùng hùng hổ hổ đối đầu với Đại Nho, đây là đại bất kính, mà sau này lại khởi xướng học phái, muốn lật đổ Chu Thánh nhất mạch, bọn họ làm sao không tức? Làm sao không giận?
Nhưng nếu như Hứa Thanh Tiêu từng bước từng bước trở thành Thánh nhân, vậy thì những ý kiến kìa, tất thảy đều sẽ trở thành mây khói, bởi vì Nho giả nhận được sự công nhận của thiên địa, bọn họ không công nhận không có ý nghĩa gì cả, thiên hạ đồng tình là được rồi.
Lập ngôn của Hứa Thanh Tiêu mang ý nghĩa quá lớn, giờ phút này đây, Nho sinh của Văn Cung Đại Nguỵ, đã thực sự công nhận Hứa Thanh Tiêu.
Mà trong hoàng cung.
Nữ đế đứng dậy, nhìn về hướng chuông Trấn Quốc, yên lặng không nói gì.
Lý Quảng Hiếu cũng dậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Hứa Thanh Tiêu vì bách tính lập ngôn, một bước này, quả thật đã lật ngược thế cục rồi.”
Nét mặt Lý Quảng Hiếu lộ ra vẻ vui mừng, khoảng thời gian này ông ta vẫn luôn nghĩ về chuyện phiên vương, cục diện gần đây không có lợi với Nữ đế.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, Hứa Thanh Tiêu vì bách tính lập ngôn, có được địa vị cực kỳ cao trong lòng dân chúng, có thể hoàn mỹ khống chế đám phiên vương này.
Đặc biệt là bây giờ Nữ đế đang nắm trong tay Thần cơ doanh và Kỳ Lân quân, cộng thêm phối hợp với Hứa Thanh Tiêu, từ cục diện nan giải lúc trước, biến thành thế cục hòa như hiện nay.
Đây là một chuyện quá tốt.
“Truyền chỉ ý của trẫm!”
“Hứa Thanh Tiêu vì bách tính lập ngôn, quả thật là trụ cột của quốc gia, sách phong Hứa Thanh Tiêu An Dân tước, tước vị Tử tước, nhận lệnh làm Hộ bộ thị lang, ban nơi ở cho quan lại tứ phẩm, tu sửa tước phủ, ban thưởng mười tỳ nữ, năm ngàn lượng hoàng kim, các loại ngọc khí, năm bộ tước phục, hai bộ vật dụng hoàng thất.”
Nữ đế lên tiếng, nàng trực tiếp tuyên chỉ, trực tiếp phong tước nhận chức.
Chủ sự Hộ bộ từ Thất phẩm, trực tiếp nhảy thẳng lên cấp sáu, còn trực tiếp nhận lệnh làm Hộ bộ thị lang tòng Tứ phẩm, tốc độ thăng cấp này cũng nhanh đến mức dọa người quá rồi đó chứ.
Nhưng quan trọng nằm ở chỗ phong tước vị.
Tước vị là gì nào? Đại diện cho một loại địa vị, quan chức là quan chức, tước vị là tước vị, cũng có nghĩa là Hứa Thanh Tiêu có quyền lợi của một quý tộc Đại Nguỵ, đừng tưởng chỉ là một Tử tước nho nhỏ.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu chẳng qua còn chưa qua hai mươi tuổi, đã được phong Tử tước rồi, trong triều đường hiện nay cho dù là thừa tướng Trần Chính Nho cũng không có tước vị.
Trên quan trường, Hứa Thanh Tiêu phải gọi Trần Chính Nho một câu thừa tướng hoặc thượng thư.
Còn thường ngày, Trần Chính Nho còn phải gọi Hứa Thanh Tiêu một tiếng Tử Tước đại nhân.
Đây chính là điểm quan trọng của tước vị.
Hoàn toàn thay đổi thân phận.
Bên ngoài Hình bộ.
Ánh mắt của ba vị thượng thư cũng không nhịn được mà hướng về Hứa Thanh Tiêu.
Cố Ngôn yên lặng không nói, ông ta là thượng thư của Hộ bộ, lập ngôn hôm nay của Hứa Thanh Tiêu, giúp hắn lấy được tước vị, lại thăng quan phẩm, còn đạt được dân tâm, Đại Ngụy trong tương lai, Hứa Thanh Tiêu nhất định sẽ rất phong quang nổi trội.
Trương Tĩnh và Chu Nghiêm âm trầm không lên tiếng, bọn họ chỉ có thể kinh ngạc, việc Hứa Thanh Tiêu làm, lần nào cũng sẽ nguy hiểm hơn lần trước, sau đó lại từng lần từng lần hoá nguy thành an, người này đúng là yêu nghiệt mà.