Quy tắc này vừa nói xong, ánh mắt của Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn ta không ngờ rằng, chiêu chủ chốt của Hứa Thanh Tiêu lại là cái này.
Nói thật lòng, Hứa Thanh Tiêu đại náo một trận như này, chỉ vì chuyện phạt thuế và bồi thường thuế, hắn ta hoàn toàn cảm thấy không khả quan, tiền bồi thường còn dễ nói, dù sao cũng chỉ là đền chút ngân lượng mà thôi, nhưng nếu như nói về chuyện đóng thuế phạt, đừng tưởng đám thương nhân phiên bang này bây giờ gật đầu đồng ý. Một khi hồi phục lại nguyên khí, nhất định sẽ nghĩ tới đủ loại cách, tìm đủ loại sơ hở, đến lúc đó thực sự muốn chúng nộp thuế, chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại dùng một chiêu này chặn toàn bộ đường lui của đám thương nhân này.
Nguồn gốc xuất xứ bắt buộc phải có ba bản chứng cứ, bọn chúng giữ một bản, Hộ bộ một bản, bách tính một bản, Hộ bộ giữ lại để hạch toán, bách tính giữ lại làm chứng cứ, mà bọn chúng giữ lại để hạch toán, còn phải đem sổ sách tới Hộ bộ để hạch toán thêm.
Ngươi có làm ăn bát nháo hay không chỉ trong chốc lát liền biết ngay, tất nhiên ngươi cũng có thể đem đống đồ đó bán đi, sau đó không giao giấy tờ ra, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bách tính liệu có chịu không? Động tới thứ đồ vài ngàn lượng bạc, ai dám chắc chắn thứ này không có vấn đề gì chứ?
Thế nên một chiêu này, trực tiếp chặn đứng mấy trò bẩn thỉu của đám thương nhân phiên bang.
Cách hay, cách hay, đúng là cách hay.
Hơn nữa cách này hoàn toàn có thể mở rộng ra toàn quốc nha, dù sao rất nhiều thương nhân Đại Ngụy cũng biết cách chơi trò này, nhưng nếu như kết hợp với pháp luật nghiêm ngặt của Hình bộ, có chứng cứ có thể báo án, không có chứng cứ thì khỏi, cho dù đám gian thương này có muốn ăn bớt tiền thuế thì trong tình huống có hoá đơn rõ ràng, ngươi cũng không dám quá ngang ngược, hoàn toàn ngăn cản chuyện này là không thể nào, nhưng làm tới bộ phận phòng phạm luôn, quốc khố lại có thể tăng thêm một phần rồi.
Tên Hứa Thanh Tiêu này, quả thật là đại tài của Hộ bộ mà, mắt nhìn người của Cố mỗ ta, đúng là tốt ha.
Cố Ngôn có chút bùi ngùi.
Giây phút này, mấy tên thương nhân phiên bang quỳ trên nền đất có chút trầm mặc, bọn chúng nghe tới chuyện nộp phạt thuế cũng không hoang mang gì cả, dù sao phạt thuế cũng có thể lách luật mà, nhưng bây giờ phải giữ lại giấy tờ, còn phải đem tới Hộ bộ để kiểm tra.
Thế này thì phiền phức to rồi, cộng thêm thù hằn trong mắt của bách tính, chỉ sợ rằng sau này bọn chúng dùng cách đặc biệt giảm giá để bách tính không giữ lại hoá đơn, có lẽ bọn họ không chịu đâu.
Cảm nhận được sự do dự đến từ đám thương nhân phiên bang này, Hứa Thanh Tiêu ngược lại rất bình tĩnh.
Chầm chậm nôn ra một chữ.
“Trảm!”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng lên tiếng, hắn chẳng kiêng dè gì đám thương nhân phiên bang này cả, một chữ trảm buông xuống.
Chớp mắt bốn người kia bị bắt ra ngoài, không nói nhiều lời, bốn cái đầu lập tức rơi xuống đất.
Trong chớp mắt, đám phiên bang bắt đầu kêu gào.
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân, chúng tiểu nhân đồng ý, chúng tiểu nhân đồng ý mà.”
“Hứa đại nhân, vừa nãy chúng tiểu nhân chỉ là suy nghĩ một chút thôi, không có bất cứ suy nghĩ nào khác cả, chúng tiểu nhân đồng ý mà.”
Đám thương nhân phiên bang khóc lóc van xin, bọn chúng thực sự không biết nên nói gì nữa, tên Hứa Thanh Tiêu này có khi nào giết bọn chúng đến nỗi nghiện luôn rồi không?
Nhưng đối với sự cầu xin của đám thương nhân này, Hứa Thanh Tiêu liếc một cái cũng không buồn liếc, vừa rồi cho bọn chúng một cơ hội rồi, bây giờ còn dám do dự ư?
Thực sự xem hắn chỉ đang hù chúng thôi sao?
Một khắc sau.
Lại có mười mấy cái đầu rơi xuống, Hứa Thanh Tiêu uống một ngụm trà, lại nhìn về phía đám thương nhân phiên bang này, bọn chúng đã điên cuồng quỳ gối dập đầu rồi, trán chúng be bét máu, khóc lóc om sòm, cầu xin Hứa Thanh Tiêu tha mạng.
Bọn chúng thực sự hối hận rồi, tại sao vừa nãy do dự một chút làm gì chứ, nếu như không do dự gì cả, mọi chuyện đã xong rồi còn gì nữa.
“Hứa đại nhân, chúng tiểu nhân thực sự biết sai rồi.”
Đám thương nhân khóc lóc van xin tha mạng, bọn chúng thực sự sợ rồi, bị Hứa Thanh Tiêu giết đến mức sợ luôn rồi.
“Được rồi.”
Hứa Thanh Tiêu xua xua tay, quan sai hình bộ liền dừng tay.
“Bản quan cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.”
“Kí tên đóng dấu, cho các ngươi một ngày chuẩn bị tiền nộp phạt thuế, sau này nên làm thế nào thì làm thế đó.”
“Nếu không kí tên đóng dấu, đầu lìa khỏi xác.”
Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt nói.
Sau khi giọng nói vang lên, đám phiên thương này không còn dám hỗn láo nữa, từng người từng người bắt đầu kí tên đóng dấu.
Mặc dù ngân lượng quan trọng, nhưng mạng người quan trọng nhất.
Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, mỗi việc kí tên đóng dấu đã tiêu tốn hết trọn một canh giờ.
Có điều đám thương nhân đầu tiên kí tên đóng dấu đều là những thương nhân khá lớn, còn lại những thương nhân phổ thông bình thường khác, tất cả đều bị giảm ở trong nha môn, muốn toàn bộ bọn chúng đều kí tên đóng dấu cũng phải mất tới một ngày.
Chuyện này để người bên dưới làm là được rồi.
“Chư vị bách tính, mối tai họa do thương nhân phiên bang gây ra, đến đây là kết thúc, sau này vẫn mong chư vị có thể giám sát nhiều hơn, trăm sự đều nhờ vào chư vị bách tính, tương lai gặp phải tủi nhục gì, cứ tới Hình bộ.”
Hứa Thanh Tiêu bái thêm một bái nữa về phía bách tính.
Tiếp theo xoay người đi vào trong nội đường Hình bộ, ba vị thượng thư cũng đứng dạy, hành một bái với bách tính, sau đó theo vào trong.
Chuyện thương nhân phiên bang, đến đây là hoàn tất, còn về chuyện sau đó, để sau đó rồi tính.
Không thể biết chắc chắn đám thương nhân sau này có hối hận hay không, nhưng chuyện cần làm đều đã làm rồi, không thể giết toàn bộ bọn chúng được, nếu như thực sự làm như vậy sẽ khiến chuyện này bị xé to ra.
Rất nhanh sau đó, bên trong nội đường Hình bộ.
Trương Tĩnh ngồi vào hàng ghế trên, Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn ngồi bên trái, Binh bộ thượng thư ngồi bên phải, Hứa Thanh Tiêu lại lấy cho mình một cái ghế rồi ngồi xuống, không chút khách khí.
“Thủ Nhân, mặc dù hôm nay ngươi lập uy thành công, nhưng vẫn có chút nóng vội, đám thương nhân phiên bang này chỉ sợ có mối quan hệ gì đó với chư vị phiên vương, hơn nữa trong kinh thành có không ít thế lực có liên quan đến bọn chúng, cho dù bọn chúng đã phục tùng rồi, nhưng sau lưng chưa chắc đã cảm thấy phục.”
Hình bộ thượng thư Trương Tĩnh là ngươi lên tiếng đầu tiên, ông ta không nghĩ gì cả, lập tức chỉ ra nơi Hứa Thanh Tiêu làm sai.