Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 401 - Chương 401: Xong Rồi, Xảy Ra Chuyện Rồi (7)

Chương 401: Xong Rồi, Xảy Ra Chuyện Rồi (7)

Vài canh giờ sau.

Trời đêm dày đặc.

Trăng sáng sao rọi.

Bên trong học đường Thủ Nhân.

Kinh thành cuối cùng cũng hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.

Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, giờ chỉ cần đợi tới ngày mai thượng triều nữa thôi.

Hứa Thanh Tiêu đứng dưới ánh trăng sáng, bắt đầu suy nghĩ về một số chuyện.

Nay bản thân hắn đã đạt được Nho đạo Lục phẩm rồi.

Nếu tính toán trở lại, cũng đã qua được bốn tháng rồi, yêu ma chủng tử trong cơ thể hắn còn hai tháng nữa sẽ bạo phát.

Có chính khí thuần khiết mặc dù có thể trấn áp được một phần, nhưng ma chủng cũng có thể nhanh chóng thăng cấp.

Cho nên bản thân hắn, cũng cần nhanh chóng tăng tốc thăng cấp Võ đạo.

Nếu không quả thật có thể sẽ rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, rơi vào tính huống nguy hiểm không đáng có.

Cứ như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu ngồi xuống tu luyện, lên kế hoạch trong vòng hai ngày nhập Bát phẩm.

Cứ thế, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu tu luyện.

Sau đó, một nén nhang sau.

Hứa Thanh Tiêu mở mắt ra.

Đầu mày của hắn khoá chặt lại với nhau, trong ánh mắt ngập tràn nghi ngờ.

Bởi vì, vừa nãy bản thân hắn vận chuyện một lần Kim Ô Tôi Thể thuật.

Nhưng vậy mà lại phát hiện ra…tốc độ tu luyện của hắn hình như giảm xuống rồi.

Không phải chỉ giảm xuống một ít.

Mà là giảm xuống rất rất nhiều.

Không thuận tay nữa rồi hả?

Hứa Thanh Tiêu nhăn mày, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đi nghĩ lại chắc cũng chỉ là có chút không thuận tay mà thôi.

Cho nên quyết định tiếp tục tu luyện thử xem sao.

Lại một nén nhang sau.

Lúc này đây, sắc mặt Hứa Thanh Tiêu thay đổi có chút khó coi.

Tiêu rồi.

Có chuyện rồi.

Dị thuật mất tác dụng rồi?

Hứa Thanh Tiêu hơi đần mặt ra.

Tốc độ tu hành của Kim Ô Tôi Thể thuật trong chốc lát đều mất hết rồi.

Đúng vậy, trước đây tu hành Kim Ô Tôi Thể thuật, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn lưu chuyển, một ngày tu hành còn hơn người khác tu hành hơn trăm ngày.

Nhưng bây giờ tốc độ tu luyện lại cực kỳ bình thường, giống như không tu luyện vậy.

ồ, không đúng, thậm chí Hứa Thanh Tiêu còn cảm giác được có một chút chút tăng trưởng, so với không tu luyện dị thuật còn chậm hơn.

Vốn dựa theo kế hoạch của hắn, không cần tới hai tháng, ba tới năm ngày gì đó sẽ có thể đột phá lên Bát phẩm.

Nhưng với tốc độ hiện tại, ba đến năm năm cũng chưa chắc đã đột phá lên Bát phẩm được ấy chứ.

“Chuyện gì thế này?”

Hứa Thanh Tiêu nhíu chặt mày.

Khoảng thời gian này hắn chẳng buồn quan tâm tới cảnh giới Võ đạo, là bởi vì còn có dị thuật trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể tu luyện một chút, cho dù có hơi lố tay một chút, thì dù sao hắn còn trong hoàng thành, cũng chẳng phải lo sợ có người tới tìm hắn gây rối gì.

Nhưng bây giờ dị thuật mất tác dụng rồi.

Thế này Hứa Thanh Tiêu làm sao không hoang mang cho được?

Cứ theo tình hình hiện tại, bản thân thăng lên Bát phẩm đã khó rồi, cho dù có nhập được Bát phẩm vậy còn Thất phẩm thì làm sao?

“Không được hoang mang, có thể là do vấn đề điều tiết của cơ thể, thử lại chút nữa xem sao.”

Hứa Thanh Tiêu thầm an ủi bản thân trăm ngàn lần không được hoang mang, chẳng qua là do điều chỉnh kỹ thuật chưa ổn thôi.

Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục bắt đầu tu luyện Kim Ô Tôi Thể thuật, đồng thời cũng tu hành Thái Âm Ngưng Mạch thuật.

Nửa canh giờ sau.

Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn rơi vào trầm tư.

Bởi vì quả thật không hề có chút hiệu quả nào cả.

Dị thuật thực sự không có tác dụng nữa rồi.

“Không thể nào, dị thuật sao có thể không có tác dụng được chứ? Tuyệt đối không thể như vậy.”

Hứa Thanh Tiêu nhăn mày, nếu như dị thuật mất tác dụng, chỉ sợ hắn thực sự gặp phải vận xui cực lớn rồi.

Đừng thấy hắn trên triều đường đắc tối hết nào là Quận vương, Thân vương, nguyên nhân khiến Hứa Thanh Tiêu không lo sợ là vì tất cả đều có đường lui rồi, nào dám không kiêng dè gì mà giết người chứ.

Nhưng dị thuật không giống vậy, nếu một khi hắn không thể khống chế nó, có thể sẽ nhập ma.

Mặc dù nói trong người hắn có thiên địa Văn Cung, hơn nữa nay đã là Nhọ đạo Lục phẩm rồi, nhưng có quỷ mới biết có thể khống chế được dị thuật này không.

Nó giống như một thanh đao, thời thời khắc khắc treo trên đỉnh đầu hắn.

Chẳng qua là vì dị thuật tu luyện quá nhanh rồi, thế cho nên bản thân hắn lơ là, không mấy quan tâm tới chuyện này.

Cộng thêm có Nho đạo trong tay, cũng không lo ma chủng đột nhiên bạo phát.

Nhưng bây giờ xuất hiện tình huống thế này, khiến Hứa Thanh Tiêu thực sự có chút hoang mang.

“Do cơ thể có vấn đề gì sao? Hay là vì nguyên nhân gì khác?”

Hứa Thanh Tiêu nhăn mày, hắn không biết do nguyên nhân gì, như nhất định phải nhanh chóng tìm ra đáp án.

Dị thuật không phải thứ dùng để chơi cho vui.

Cũng vào lúc này, một giọng nói vang lên.

Là giọng nói của Triều Ca.

“Hứa huynh, mau tới đây!”

Sau khi giọng nói của Triều Ca vang lên.

Hứa Thanh Tiêu không chút do dự, trực tiếp nhắm chặt hai mắt, tâm thần trấn định tiến vào Văn cung.

Thiên địa Văn cung.

Đã một thời gian rồi mới tiến vào trong Văn Cung. Tòa Văn Cung càng nguy nga tráng lệ hơn trước đây rất nhiều.

Bất luận nhìn qua nhìn lại bao nhiêu lần, vẫn kinh ngạc như ban đầu.

Mà sau khi Hứa Thanh Tiêu đi vào trong, một khuôn mặt khiến Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên xuất hiện.

Bên trong Văn cung, lúc này xuất hiện hai người.

Một người là Triều Ca, anh tuấn đến không biết diễn tả làm sao.

Một người là một nam tử trung niên, đứng chắp tay sau lưng, giữa hàng lông mày của người đó lộ ra bá khí, mang theo tò mò nhìn về phía hắn.

“Hứa huynh, hôm qua huynh nhập Lục phẩm, Văn Cung cũng có cảm ứng, khiến cho vị này thức tỉnh, có điều ông ta cũng quên mất rất nhiều chuyện, giống như ta vậy đó, chỉ nhớ được một chút.”

Triều Ca giới thiệu người này với Hứa Thanh Tiêu.

“Tại hạ Hứa Thanh Tiêu, tham kiến tiền bối.”

Sau khi Hứa Thanh Tiêu nghe xong, bèn hành một bái trước đối phương.

“Hứa huynh, khách khí.”

“Có lẽ còn phiền tới huynh giúp ta điều tra lai lịch một chút.”

Sau đó người này bình tĩnh lên tiếng, nhưng cũng cực kì khách khí với Hứa Thanh Tiêu.

Rõ ràng Triều Ca đã kể cho đối phương rất nhiều chuyện rồi.

“Chuyện vụn vặt ấy mà.” Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, nay bản thân hắn là Tử tước của Đại Ngụy, còn là Hộ bộ thị lang của Đại Nguy, đã không còn giống với trước đây nữa, muốn tìm chút tài liệu cũng tìm không thấy.

“Ừm, Hứa huynh nhân từ đại độ, phẩm hạnh cực kì tốt, huynh trưởng cũng không phải vội, huynh cứ từ từ kể ra từng chi tiết trong kí ức của huynh, như vậy cũng tiện cho Hứa huynh tìm cho huynh.”

Bình Luận (0)
Comment