Hứa Thanh Tiêu đặt tên từng vật một thành “bút Xuân Thu”, “thước Khuyến Ngôn”, “chuông Bát Hoang”.
Mà Văn khí Thất phẩm, Hứa Thanh Tiêu cũng đã nghĩ ra tên rồi, sách Ngôn Thiên.
Tương tự với Thiên Chỉ thứ đồ kia, Hứa Thanh Tiêu giữ lại bốn chữ “Thượng đạt thiên thính”.
Có nghĩa là, chỉ cần trên sách viết thứ gì đó, bèn có thể truyền tới tai của Thánh nhân, đường nhiên có thể làm được hay không lại là chuyện khác, nhưng chỉ cần bản thân hắn có thể đạt được cảnh giới Đại Nho Ngũ phẩm, ít nhất cũng có thể khiến hoàng đế nhìn thấy không chút vấn đề gì cả.
Điểm tốt của Thiên Chỉ, Hứa Thanh Tiêu đã lĩnh hội được rồi, nhưng thứ đồ như vậy bệ hạ cũng sẽ không thể ban thưởng quá nhiều, bằng không ngươi rảnh rỗi quá viết một câu lên hả? Xong gửi cho bệ hạ, há chẳng phải có chút dở hơi sao?
Nhưng có được thứ đồ chơi này, sau này ai muốn gửi thư cũng thuận tiện hơn.
Đúc vũ khí Lục phẩm, Hứa Thanh Tiêu cũng đã nghĩ ra cái gì rồi.
Bội kiếm Quân tử!
Đúng vậy, một thanh kiếm!
Ai nói Văn khí không được là vũ khí chứ?
Hứa Thanh Tiêu đúc tạo thành kiếm khí, còn đặc biệt không làm quá phức tạp, cũng không để lại chữ, chỉ đem dân ý nhập vào trong đó, sau này liền trở thành kiếm của Quân tử, là Vương giả chi kiếm, kiếm này vì dân tâm mà sinh ra, có tác dụng cực kì lớn.
Về việc khắc văn, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên rất hợp cảnh.
Thất phẩm minh ý, thì khắc bảy chữ, “Nghĩ làm thống nhất, giữ lương tri.”
Lục phẩm lập ngôn, liền khắc văn lập ngôn của hắn.
Sau khi khắc chữ xong, bên trong Văn cung lại một lần nữa xảy ra thay đổi, mà ánh sáng tím của Hạo Nhiên chính khí lại một lần nữa nhập vào cơ thể.
Đây là đang kích hoạt thần thông Nho đạo.
Thập phẩm là ngôn.
Cửu phẩm là mục.
Bát phẩm là tâm.
Thất phẩm là linh.
Lục phẩm là ý.
Thần thông Nho đạo về cơ bản dùng để chống lại tà túy, thế nên tạm thời không có chỗ dùng mấy.
Nhưng có còn hơn không, lúc này năm kiện Văn khí đang luân phiên quay xung quanh, bút Xuân Thu, thước Khuyến Ngôn, chuông Bát Hoang, sách Ngôn Thiêm, kiếm Quân tử.
“Hứa huynh, huynh thăng cấp Lục phẩm, sau này huynh có thể tới Thánh thư phòng để đọc thư tịch trong đó, điều này có lợi với huynh đó.”
Thấy Hứa Thanh Tiêu đúc khí xong, Triều Ca lên tiếng, thông báo cho Hứa Thanh Tiêu biết về sự thay đổi của Văn cung.
“Thánh thư phòng?”
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn qua, nằm ở đối diện Diễn võ đường.
“Đa tạ huynh trưởng chỉ điểm.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, có điều trước mắt không có sách nào cần xem.
Mà ngay sau đó, nam tử trung niên lấy ra một tờ giấy trắng, đưa qua cho Hứa Thanh Tiêu.
“Đây là một trang dị thuật, có tên là Đại La Đơn Nguyên thuật, Bát phẩm dị thuật, trong kí ức của ta vừa hay có một chút ghi chép liên quan đến dị thuật, huynh có thể thử tu luyện cái này, ta bỗng nhiên nghĩ ra, huynh đã đạt tới Cửu phẩm viên mãn, tu luyện thuật này, có lẽ có thể góp chút khí đột phá đến Bát phẩm.”
Nam tử trung niên nói như vậy, ông ta tặng Hứa Thanh Tiêu một trang dị thuật, xem liệu có thể giúp gì đó cho Hứa Thanh Tiêu không.
“Đa tạ huynh trưởng.”
Điều này đúng là niềm vui ngoài ý muốn, có điều dị thuật này nghe hơi quen quen, Đại La Đơn Nguyên thuật? Suy nghĩ kĩ lại xem nào, Hứa Thanh Tiêu nhớ ra rồi, trong vụ án cứu trợ của phủ Bình Khâu có ghi chép lại một loại dị thuật, cũng có tên là Đại La cái gì cái gì đó.
Nhanh chóng xem xong dị thuật, sau khi Hứa Thanh Tiêu khắc cốt ghi tâm xong bèn rời khỏi thiên địa Văn Cung.
Mở mắt ra.
Trời còn chưa sáng.
Hứa Thanh Tiêu vẫn còn chút không am tâm tiếp tục thử tu luyện, có điều kì tích không xuất hiện, không gia tăng thêm chút nào cả.
Nho đạo áp chế hơi mạnh quá.
Thở ra một hơi dài, Hứa Thanh Tiêu không nghĩ nhiều nữa, bản thân hiện tại đã đạt tới Cửu phẩm viên mãn, khoảng cách với Bát phẩm chẳng qua chỉ là một chuyện cách một bước chân mà thôi.
Nếu như không phải vì nguyên nhân tốc độ tu luyện quá chậm chạp, bây giờ đã có thể đột phá cảnh giới rồi.
Trước mắt hy vọng duy nhất của Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể là Đại La Đơn Nguyên thuật này rồi, nếu như có thể đột phát Bát phẩm, ít nhất có thể giải quyết tạm thời nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu vận chuyển khí huyết trong cơ thể, sau đó ngưng tụ Đại châu thiên, đắm mình trong ánh trắng.
Thập phẩm dưỡng thân.
Cửu phẩm khí mạch.
Bát phẩm đan điền.
Một phần nhỏ sức mạnh đến từ huyết khí trong cơ thể sôi sục lên, sau đó thông qua Đại châu thiên di chuyển xuống dưới, lan ra toàn bộ khu vực quanh đan điền.
Đan điền, là một trong những tồn tại cực kì kỳ bí trong cơ thể người.
Có thể gọi nó là cánh cửa lớn mở ra bảo tàng trong cơ thể.
Võ giả phải dưỡng thân nạp khí trước, phàm có cơ thể khỏe mạnh cường tráng, đồng thời có thể gia tăng khí lực vân vân, nhưng những thứ như nội khí ngưng tụ trong cơ thể không được bao lâu cả.
Thế nên bắt buộc phải tích tụ được khí mạch, thế mới có thể đưa nội khí tích tụ vào trong khí mạch, cứ như vậy, sẽ không đến mức đang trong lúc nguy hiểm hoặc phải chiến đấu gấp còn phải đứng đợi nạp khí cho xong.
Chỉ là sau khi ngưng mạch, cũng không thể duy trì được bao lâu, từ từ theo thời gian sẽ mất dần mất mòn, hơn nữa nội khí trong cơ thể cũng không phải nội khí đơn thuần, đoan chính nhất.
Thế nên đạt được Bát phẩm, nhất định phải khai mở đan điền, bảo tồn những nội khí này, để bản thân có thể luôn luôn giữ được trạng thái tốt nhất.
Đây chính là đặc tính và tác dụng của ba phẩm đầu tiên.
Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ nội khí, ngưng tụ Đại La Đơn Nguyên.
Tu luyện Đại La Đơn Nguyên thuật, quả thực tốt hơn Kim Ô Tôi Thể thuật một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.
“Sớm biết trước thế này đã tu luyện sớm rồi.”
Hứa Thanh Tiêu có chút khó chịu, hắn bây giờ thực sự rất hối hận, tại sao bản thân lại không tu luyện lên Bát phẩm sớm hơn.
Sao cứ phải kéo dài mãi tới bây giờ thế nhỉ.
Giờ thì hay rồi, điên cuồng nâng cao Nho đạo phẩm chất, cẩn thận quá mức làm gì, giờ bản thân tự đào cho mình cái hố nhảy vào luôn.
Một canh giờ sau.
Trời sắp sáng rồi.
Hứa Thanh Tiêu không có tiến triển gì cả, nếu như theo tốc độ tu luyện trước kia, bây giờ đã đạt được Bát phẩm rồi.
Đại La Đơn Nguyên thuật cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Chỉ là trong lúc Hứa Thanh Tiêu không ngừng tu luyện, đột nhiên, có một cỗ năng lượng cực lớn nhập vào cơ thể.
“Dị thuật có hiệu quả rồi sao?”
Hứa Thanh Tiêu có chút vui mừng.
Có điều một lúc sau, Hứa Thanh Tiêu phát hiện ra xảy ra chuyện gì rồi, là sức mạnh tín ngưỡng của bách tính.
Sức mạnh tín ngưỡng vô ngần nhập vào cơ thể, hoá thành nguồn năng lượng dồi dào, giống như vừa uống được vật liệu quý hiếm vậy, trong một khoảnh khắc thực lực bạo phát gia tặng.