Nhất cử nhất động của Thủy Vân Yên khiến cho dù là các cô nương thì cũng không thể dời mắt đi được, thánh khiết lại còn tràn đầy lãnh ngạo.
Tóc vấn trên cây trâm bạch ngọc, gió nhẹ thổi qua làm những sợi tóc đen tán loạn bay lên, mang theo một vẻ đẹp không nói nên lời.
Nàng lẳng lặng đứng đó, dường như tất cả mọi vật đều an tĩnh lại.
Tất cả, tất cả đều giống như không còn quan trọng nữa, giống như một mỹ nhân tuyệt thế bước ra từ trong bức họa, lại tựa như nữ tử bước xuống từ trên trời, đẹp đến nổi khiến cho trái tim người ta đập lên thình thịch nhưng lại chỉ dám đứng xa mà nhìn.
Đây chính là Thủy Vân Yên. Thánh nữ của Thái Thượng thánh tông, đạo hạnh cực sâu, địa vị cực cao, ở Đại Ngụy cũng được xem như là một trong những người cực kì quyền quý, dường như chẳng ai dám đắc tội với nàng.
Nghe nói bây giờ nàng vẫn chưa qua mười tám tuổi, nhưng đã bước vào tứ phẩm tiên đạo, quả nhiên là rất đáng sợ.
Nữ tử như vậy, tràn đầy sắc thái thần bí và đồng thời cũng cực kì cao lãnh. Nếu như nói nữ đế là loại lạnh lùng cao cao tại thượng thì Thủy Vân Yên đây lại chính là kiểu cao lãnh không dính khói lửa nhân gian.
Nghe đồn rằng cả đời này nàng chưa từng nói chuyện với ai mà hơn mười câu, cứ xinh đẹp lạnh lùng như thế đấy.
Cũng vào lúc này.
Thủy Vân Yên chậm rãi trả sách về chỗ cũ, tên của cuốn sách được gọi là Thánh Chi Khởi Cư.
Sau khi đặt sách xuống, Thủy Vân Yên bắt đầu trầm tư.
Nàng khẽ nhíu mày lại dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Chỉ là vào một khắc này, một trang giấy trắng được ngưng tụ từ Hạo Nhiên chính khí chậm rãi xuất hiện trước mắt nàng.
“Hạo Nhiên chính khí cũng có thể truyền tin được sao?”
Phản ứng đầu tiên của Thủy Vân Yên chính là kinh ngạc. Đối với loại thuật truyền tin này nàng không ngạc nhiên mấy bởi vì bản thân nàng cũng có thể làm được, nhưng điều làm cho nàng ngạc nhiên chính là Hạo Nhiên chính khí vậy mà cũng có thể truyền tin được à?
Chuyện này hình như không có khả năng lắm? Hình như Nho đạo không có loại năng lực này mới phải?
Bên trong ánh mắt Thủy Vân Yên lộ ra vẻ tò mò sau đó nàng mới đưa mắt nhìn về phía chữ bên trên tờ giấy trắng.
“Hẹn hò không?”
Nét chữ tinh tế, không thể nói là vô cùng tốt nhưng mà cũng không kém, lại còn hàm chứa Hạo Nhiên chính khí, không phải là chữ mà một người bình thường có thể viết ra được.
Chỉ là ba chữ này có ý gì đây?
“Hẹn hò không?”
“Hẹn hò không?”
Sự tò mò trong mắt Thủy Vân Yên càng thêm tràn đầy. Nàng có phần không hiểu vật này là thứ gì, cũng không thể hiểu được ý của ba chữ này.
Còn nữa, sau vật này lại xuất hiện trước mặt mình?
“Có người đang âm thầm nhìn ta sao?”
“Có chuyện quan trọng sao?”
“Ai đang bí mật quan sát ta? Có phải sư phụ không? Không đâu, không thể nào, sư phụ đang ở cách xa bên ngoài mười mấy vạn dặm, đang điều tra chuyện Ma Uyên, không thể nào truyền tin đến cho ta được.”
“Hơn nữa sư phụ cũng không có Hạo Nhiên chính khí.”
Trong lòng Thủy Vân Yên hiện ra rất nhiều giả thuyết.
Suy tư hồi lâu, cuối cùng Thủy Vân Yên cũng đưa tay, ngón tay ngọc trắng nõn bóp một cái, một cây bút màu lam nhạt thon dài xuất hiện, lộ ra vẻ thanh tú ưu nhã.
Nàng chậm rãi viết vài chữ lên tờ giấy.
“Các hạ là ai vậy?”
Sau khi chữ được viết xong, Thủy Vân Yên phất phất tay, trang giấy trắng lập tức hóa thành khói rồi tan biến.
Sau một khắc.
Bên trong học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu nằm ở trên giường, lộ ra vẻ nhàm chán.
Chỉ là đột ngột giữa chừng lại có vài sợi khói trắng bay tới, loại khói trắng này không thể quan sát bằng mắt thường được, duy chỉ có Hứa Thanh Tiêu mới có thể nhìn thấy hoặc là lúc nó tan biến đi mới có thể thấy được một chút, còn cụ thể nó trôi đi hướng nào thì không nhìn thấy được.
Khói trắng lại ngưng tụ lại một lần nữa, xuất hiện trước mắt Hứa Thanh Tiêu.
“Các hạ là ai?”
Kiểu chữ thanh tú, tinh tế xinh đẹp, chỉ từ chữ viết thôi Hứa Thanh Tiêu cũng đã có thể xác định đây là một nữ tử.
Hay lắm.
Không ngờ lần đầu tiên là đã có thể gặp được muội tử? Quả nhiên là vận khí không tệ.
Hứa Thanh Tiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng mình sẽ kết nối được với một người đại hán vạm vỡ.
Xem ra vận khí của hắn đúng là không quá tệ.
Chẳng qua khi nhìn hồi âm của đối phương, Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp đặt bút.
“Tại hạ là người vô danh, là người đọc sách của Đại Ngụy, trước đây vài ngày có gặp qua cô nương, nhìn thấy cô nương quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, trong lúc nhất thời đã động lòng, mong cô nương nể mặt, hẹn gặp mặt với ta, hữu thù.”
Hứa Thanh Tiêu mười phần ác ý.
Lúc đầu Hứa Thanh Tiêu muốn viết rằng tại hạ là Trần Tinh Hà nhưng sau đó lại nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như đối phương đang ở ngay kinh đô Đại Ngụy thì sao? Đến lúc đó lỡ hại sư huynh thì không hay lắm.
Cho nên liền viết là người vô danh.
Rất nhanh sau đó, giấy trắng lại hóa thành sương mù một lần nữa.
Trong Tàng Kinh Các.
Khi Thủy Vân Yên đang chuẩn bị lấy thêm một quyển sách ra để đọc thì trang giấy trắng lại hiện lên trước mặt mình.
Nội dung vừa xuất hiện làm cho Thủy Vân Yên khẽ nhíu mày.
Cũng không phải là do có cảm giác bị mạo phạm mà là do nàng cảm thấy tò mò mà thôi.
Có thể ngưng tụ Hạo Nhiên chính khí để làm thư thì tuyệt đối không phải là người thường, ít nhất thì cũng là thiên địa đại nho hay thậm chí là một vị bán thánh, đại nho thông thường tuyệt đối không thể có được năng lực này.
Đây là một vị tiền bối, hắn hẳn là đang ám chỉ với ta cái gì đó, chỉ là, nội dung này có ý gì đây?
“Hữu thù là có ý gì?”
Thủy Vân Yên tràn ngập sự tò mò, nhưng nàng chẳng qua chỉ suy nghĩ một chút rồi nhắn lại:
“Tiền bối chớ giễu cợt vãn bối, xin hỏi tiền bối cuối cùng tìm đến vãn bối là có chuyện gì cần? Nói chuyện quanh co như thế, có phải là tiền bối đã gặp phải nguy hiểm gì hay không? Nếu như vãn bối có thể giúp một tay, vậy nhất định sẽ không từ chối đâu.”
Thủy Vân Yên trả lời như vậy.
Chẳng qua không phải là bởi vì đối phương có cảnh giới cao thâm cho nên nàng mới ra vẻ lấy lòng mà thực tế thì nàng là một người thiện tâm, cũng thật sự nhiệt tình, chỉ là không thích giao tiếp với người khác mà thôi.
Nàng mắc bệnh, lại là một loại bệnh rất cổ quái, chỉ cần có nhiều người thì không hiểu sao nàng sẽ cảm thấy không thoải mái, nếu như nói chuyện phiếm với những kẻ không quen biết thì có đôi khi chỉ nói hơn hai câu thì nàng cũng sẽ hồi hộp đến hôn mê.