“Chỉ cần ngươi làm xong mọi chuyện, đến lúc đó bọn họ sẽ cho ngươi lợi ích. Ngươi yên tâm, sẽ không thiếu đâu, vô luận là linh đan diệu dược hoặc là đạo thuật thần thông, đều có thể cho ngươi.”
Người đó tự tin nói.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu có chút không thoải mái.
A, nói một hồi lâu, thì ra lại là ngân phiếu để trống đó hả.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu, người kia không hiểu sao lại hơi xấu hổ.
“Ta trốn tới từ phủ Nam Dự, ngươi cảm thấy ta sẽ có bảo vật gì sao?”
Hắn giải thích một câu.
Thốt ra lời này, cũng rất hợp tình hợp lý.
“Có ngân lượng không?”
Làm không công chắc chắn là không có động lực, tối thiểu nhất ngươi cũng phải đưa chút ngân lượng chứ?
Người kia trầm mặc.
Ý tứ rất đơn giản.
“Bây giờ ta sẽ đi cướp, ngươi muốn bao nhiêu?”
Trầm mặc một hồi, hắn ta mở miệng, nghĩ ra biện pháp này.
“Thôi đi.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, người của huyện Bình An đều là người cơ khổ, đoạt tiền của người nghèo thì quá vô nghĩa rồi.
“Ta sẽ làm tốt mọi chuyện, ngươi yên tâm đi.”
Hứa Thanh Tiêu đồng ý, chẳng qua đây chỉ là đồng ý ngoài miệng, về phần có làm hay không, ít nhất thì dưới tình huống ép buộc hiện tại, hắn nhất định phải đồng ý.
“Tất nhiên là ta yên tâm. Với tư chất và tài nguyên có hạn của ngươi thì trong vòng nửa năm muốn bước vào cửu phẩm không khác gì khó hơn lên trời, ngươi có tiếp tục tu luyện dị thuật thì cũng là con đường chết mà thôi, hợp tác với ta là con đường duy nhất.”
“Đúng rồi, ta nhắc nhở ngươi một câu.”
“Ngươi tu luyện Kim Ô tôi thể thuật, cực kỳ bá đạo, nếu như ngươi không tiếp tục tu luyện, ma niệm sẽ thời thời khắc khắc xuất hiện, giống như vừa rồi, nếu không phải một loại dị thuật khác giúp ngươi áp chế, thì ngươi sẽ mất lý trí trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Nhưng mà ma chủng thì cũng còn may đó, chỉ làm cho ngươi mất lý trí trong một thời gian ngắn, thứ đáng sợ thật sự chính là nếu như ngươi không tu luyện thì nó sẽ thôn phệ khí huyết của ngươi.”
“Nói cách khác, nếu như thể phách ngươi không mạnh thì mỗi ngày tu luyện đều là đang giúp nó tu luyện, thậm chí cuối cùng ngươi có khổ tu mười ngày cũng chẳng bằng một ngày thôn phệ của nói.”
“Bản thân ngươi phải cân nhắc thật kỹ, mặc dù tu luyện là con đường chết nhưng nếu ngươi không tu thì có thể sẽ chết càng nhanh hơn.”
Nói xong câu này, nam tử đã âm thầm đi về phía trước, không có ý định tiếp tục ở chỗ lại này.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu nghe xong lời này thì hơi kinh ngạc.
Đối với cái dị thuật này, hắn cảm thấy càng thêm phiền muộn.
Chẳng qua thừa dịp đối phương chưa biến mất, Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng mở miệng nói:
“Nếu như ngươi không thể cho ta lợi ích gì thì hãy giúp ta làm một chuyện.”
Hắn lên tiếng, hô lên một câu.
“Chuyện gì?”
Người kia đưa lưng về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Trong những người tới từ phủ Nam Dự có một người họ Trình, người này có uy hiếp rất lớn đối với ta.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, cũng không nói thêm những lời thừa thãi, đến điểm là dừng, tin rằng đối phương sẽ hiểu rõ ý của hắn.
“Đã rõ.”
Đối phương gật đầu, sau đó hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Sau đó, một mình Hứa Thanh Tiêu đứng trong rừng cây.
Hắn lại trầm tư thêm nửa canh giờ, cuối cùng, cũng biến mất trong bóng đêm.
Về đến nhà.
Hứa Thanh Tiêu lập tức lấy quyển sách nhỏ kia ra.
Hắn lật ra sách nhỏ ra, đọc nội dung trong đó.
Một tên đào phạm, chết cũng không sợ nhưng lại khăng khẳng phải đưa món đồ này ra ngoài, trong này nhất định có ẩn giấu bí mật to lớn gì đó.
Bởi vì cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng nên Hứa Thanh Tiêu nhất định phải nghiên cứu một phen.
Chỉ là một khắc đồng hồ sau.
Hứa Thanh Tiêu bất giác nhíu chặt lông mày.
Cuốn sách này rất cổ quái, là một vài câu danh ngôn cổ ngữ, hoàn toàn không có bất kì tin tức gì khác.
“Nhân vật phản diện cũng đọc loại sách này sao?”
Dưới ánh đèn.
Hứa Thanh Tiêu cau mày.
Nội dung của cuốn sách không chứa bất kì tin tức gì, chỉ đơn giản là một số danh ngôn cổ ngữ. Thứ này nơi nào cũng có.
“Bất chấp tính mạng cũng phải bắt mình gửi đi, chắc sẽ không đơn giản như vậy.”
“Nhưng còn có nhiều phương pháp mật mã, có lẽ đây là một quyển sách mật mã.”
Hứa Thanh Tiêu đoán rằng đây là một quyển mật mã, cần có mật mã chữ số, sau đó so sánh với số trang và số từ thì có thể sẽ nhìn ra có gì đó huyền bí.
Nghĩ tới đây Hứa Thanh Tiêu có chút tức giận.
Đã giao đồ vật cho mình thì chứng tỏ mình là một người coi trọng chữ tín, kết quả lại còn giấu diếm bớt đi như vậy?
Hứa Thanh Tiêu bị người ta đề phòng như kẻ tiểu nhân không còn gì để nói.
Đề phòng cả chính nhân quân tử, hơi quá đáng rồi đó.
Chẳng biết phải làm sao, Hứa Thanh Tiêu lại xem thêm một lần nữa, đem từng câu từng chữ ghi hết vào đầu, sau đó Hứa Thanh Tiêu đặt cuốn sách lên ngọn đèn.
Không sai, Hứa Thanh Tiêu đốt sách.