Việc này cũng không có khả năng mấy, Trình Lập Đông không cần tu luyện dị thuật, còn nữa y lấy gì để áp chế việc tu luyện dị thuật?
Ngoại trừ Hạo Nhiên chính khí của nho đạo, không còn thứ gì khác có thể áp chế dị thuật.
“Hứa đại nhân, đã lâu không gặp, ngươi quên mất bạn cũ rồi sao?”
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu, Trình Lập Đông không hề đắc ý, cũng không kiêu ngạo, ngược lại có vẻ rất nhiệt tình.
Cúi đầu về phía Hứa Thanh Tiêu một cái.
“Trình đại nhân, cũng đã lâu không gặp.”
Hứa Thanh Tiêu bình thản cười một tiếng, trả lời lại, dù cho nội tâm phản ứng ra sao, nhưng ngoài mặt Hứa Thanh Tiêu vẫn bình tĩnh tự nhiên.
“Hứa đại nhân thật là quá lời, ông hiện tại chính là Đại Ngụy Hộ bộ Thị lang, đại quan tòng tứ phẩm, ba tháng trước Trình mỗ đã từ quan rồi.”
“Hiện tại chỉ là bá tánh bình thường, không gánh nổi hai chữ đại nhân.”
Trình Lập Đông cười nói, có vẻ vô cùng khiêm tốn, nhưng một câu hai câu Hứa đại nhân, lại mang ý tứ khác.
“Nơi có, nơi có, Hứa mỗ có thể trở thành Hộ bộ Thị lang cũng nhờ không ít công lao của Trình đại nhân.”
“Trình đại nhân, vào trong viện nói chuyện nhé, ta biết được ngươi không thích uống trà.”
Hứa Thanh Tiêu cười nhẹ, ngay sau đó mời Trình Lập Đông đi vào trong viện nói chuyện phiếm, dù sao ở đây cũng nhiều người.
“Được, Hứa đại nhân mời.”
Trình Lập Đông rất khách khí, mời Hứa Thanh Tiêu dẫn đường.
“Không được cho ai vào.”
Hứa Thanh Tiêu căn dặn Dương Hổ một tiếng, sau đó nhiệt tình dẫn Trình Lập Đông vào trong viện.
Không bao lâu, hai bóng người đi qua.
Còn Dương Hổ đi ra bên ngoài trường học với vẻ mặt nghiêm túc, sợ có người tới quấy rầy Hứa Thanh Tiêu.
Trong trường học.
Hứa Thanh Tiêu và Trình Lập Đông đứng đối diện nhau.
Hai người không ai nói chuyện, có vẻ hơi im lặng.
Hứa Thanh Tiêu rất kiên nhẫn, hắn không mở miệng, để xem lần này Trình Lập Đông tìm mình làm cái gì.
Có một việc không thể không nói chính là, tên Trình Lập Đông này thật sự là âm hồn bất tán, trước đó vài ngày chính mình còn tưởng rằng tên này nghẻo rồi.
Không ngờ rằng tên này thế mà vẫn còn sống, lại còn thoát thai hoán cốt, thăng cấp thất phẩm.
“Hứa đại nhân hiện giờ nở mày nở mặt như thế, thật khiến Trình mỗ ghen tị muốn chết.”
Rốt cuộc giọng của Trình Lập Đông vang lên, y nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, mở miệng cười nói.
“Khỏi cần nói mấy câu khách khí, Trình đại nhân tìm Hứa mỗ, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, trực tiếp tra hỏi mục đích hắn ta đến đây.
“Cũng không có đại sự gì, Hứa đại nhân, hôm nay đến đây là muốn nói với ngươi hai việc, hy vọng ngươi đề phòng một chút.”
Trình Lập Đông mở miệng nói.
“Hả? Mong được Trình đại nhân nhắc nhở thêm.”
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.
“Chuyện thứ nhất, đã có người lại xuống tay điều tra việc ngài tu luyện dị thuật, việc này không liên quan đến ta, nhưng ta tin chắc không bao lâu nữa Hình bộ sẽ nhận được hồ sơ. Đến lúc đó đối với Hứa đại nhân mà nói, có thể là một phen phiền toái, có điều Hứa đại nhân cũng không cần hoảng hốt.”
“Chuyện này, Trình mỗ là nhân chứng mấu chốt, chỉ cần Trình mỗ không xuất hiện, có thể bảo đảm an toàn cho Hứa đại nhân, rốt cuộc Hình bộ hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ thiên vị Hứa đại nhân, cho dù là thực sự có đại nhân vật muốn làm rõ, Trình mỗ tin chắc, Hứa đại nhân cũng có thể hóa hiểm thành an.”
Đây là việc đầu tiên Trình Lập Đông nói ra, bảo Hứa Thanh Tiêu đề phòng hơn.
Nhưng mà, Hứa Thanh Tiêu không hề biến sắc, ngược lại có vẻ càng thêm bình tĩnh.
Nếu Trình Lập Đông không nói gì cả, mà trực tiếp bỏ chạy lấy người, Hứa Thanh Tiêu ngược lại sẽ hơi luống cuống.
Nhưng hắn nói ra lời này, Hứa Thanh Tiêu không hoảng hốt chút nào, bởi vì hắn nhìn ra được, Trình Lập Đông vẫn muốn hợp tác với mình.
Lời này, lời trong lời ngoài biểu đạt ý tứ không phải là đang nói Trình Lập Đông ta biết ngươi đang tu luyện dị thuật, hiện tại lại có người điều tra ngươi, là ai thì ta không nói, dù sao ngươi nhiều kẻ thù, có đìe ngươi cũng đừng lo lắng. Chỉ cần ta không ra mặt, chuyện này sẽ không uy hiếp đến ngươi, đương nhiên muốn để ta không ra mặt, cũng không phải không được. Hợp tác với ta đi, ngươi ngoài sáng ta trong tốt, hợp tác lớn mạnh, huy hoàng tái khởi.
Hứa Thanh Tiêu hiểu rất rõ mấy lời nói của Trình Lập Đông.
“Chuyện thứ hai thì sao?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Hứa Thanh Tiêu, Trình Lập Đông cũng không có biểu hiện khác, mà mở miệng nói.
“Chuyện thứ hai lại càng đơn giản hơn, Trình mỗ nghe nói, có người đã treo giải thưởng cho cái mạng của Hứa đại nhân.”
Trình Lập Đông mở miệng, Hứa Thanh Tiêu sa sầm trong giây lát.
Lúc này, Trình Lập Đông không nói gì, mà lẳng lặng chờ đợi Hứa Thanh Tiêu trả lời.
Nếu nói việc đầu tiên, Hứa Thanh Tiêu không để bụng, vậy thì không sao cả, bởi vì Hứa Thanh Tiêu hiểu ý tứ của mình, nhưng này chuyện thứ hai thì lại khác.
“Ra giá bao nhiêu?”
Qua nửa ngày, Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh dò hỏi.
Lời này vừa nói ra, Trình Lập Đông thoáng sửng sốt.
Hả?
Ra giá nhiều ít? Ta nói với ngươi, có người muốn giết ngươi, ngươi hỏi người ta ra giá bao nhiêu? Ngươi có bệnh sao?
Trình Lập Đông lại sửng sờ lần nữa, y phát hiện bất kể là lúc nào, bản thân có thay đổi gì, Hứa Thanh Tiêu đang ở vị trí nào thì tên này cũng chút vấn đề.
Chúng ta có thể nói chuyện một cách nghiêm túc không hả?
Thấy Trình Lập Đông không nói lời nào, Hứa Thanh Tiêu không khỏi suy đoán.
“Mười vạn lượng?”
“Hai mươi vạn?”
“Hay là năm mươi vạn?”
Hứa Thanh Tiêu cứ đoán già đoán non, hắn muốn biết đối phương ra giá bao nhiêu, nếu số tiền quá lớn thì cần phải cẩn thận đề phòng, nếu không quá lớn, cũng phải tìm bọn họ lý luận một chút.
“Đủ rồi.”
“Hứa đại nhân, ngươi ngốc thật hay là giả vờ hồ đồ?”
“Hôm nay Trình mỗ tới tìm Hứa đại nhân, rốt cuộc là có ý gì, Hứa đại nhân không biết sao?”
Trình Lập Đông không muốn đứng ở đây tám chuyện tào lao với Hứa Thanh Tiêu, hắn muốn hoàn thành mục đích của mình.
“Ta nghiêm túc, ra giá bao nhiêu.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời lại với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không rõ lắm, nhưng sẽ không ít đâu.”
Trình Lập Đông thấy Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc như thế, không khỏi khẽ nhíu mày, giải thích.
“Ai muốn giết ta?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
“Yêu ma.”
Trình Lập Đông trả lời thẳng thắn.
“Yêu ma?”
Câu trả lời này làm Hứa Thanh Tiêu có hơi bất ngờ, thành thật mà nói, hắn còn tưởng rằng là phiên vương hoặc Hoài Ninh Vương.
Không ngờ lại là yêu ma?
“Vì sao bọn chúng muốn giết ta?” Hứa Thanh Tiêu thật sự thấy hơi khó hiểu, đang yên đang lành, yêu ma tới đến giết mình làm gì?
Nhưng sau khi nói xong câu này, ánh mắt của Trình Lập Đông không khỏi kỳ lạ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong lúc nhất thời không biết Hứa Thanh Tiêu thật sự không biết hay là đang giả vờ.