Nếu thanh quan nhân chọn đối tượng cực kỳ kén chọn, các nàng tất nhiên cũng kén chọn, chỉ là không có kén như thanh quan nhân thôi.
Với cả có ai không thích đại tài thiên hạ? Đặc biệt là đối với những nữ nhâny, võ giả mạnh mẽ có ở khắp nơi, tu sĩ tu tiên tuy rằng cũng khiến người ta thèm muốn, nhưng bình thường đạo sĩ tu tiên đều tĩnh tu, còn nữa có chút ngốc nghếch.
Sở dĩ văn nhân được săn đón như thế, nguyên nhân không chỉ là tài hoa, còn có rất nhiều nhân tố, ví như diện mạo, cách sống vân vân...
Ngươi nhìn võ phu, rảnh rỗi là xách đít chạy ra ngoài ăn cơm, vừa mở miệng toàn là dầu mỡ, há mồm ngậm miệng mụ nội nó, vừa nhìn qua khiến cho người ta có chút không thoải mái.
Còn văn nhân, nói năng ưu nhã, hành vi cử chỉ cũng có chừng mực, rảnh rỗi còn có thể viết bài thơ, thỏa mãn một chút hư vinh, lui một bước mà nói, nam nhân chọn vợ, cũng không thích loại há mồm ngậm miệng là chửi mụ nội nó, đi ra ngoài ăn cơm, miệng dính toàn dầu mỡ, nói năng lớn tiếng, đúng không?
Mà Hứa Thanh Tiêu ở trong mắt những người này là cái gì?
Là trân bảo! Trân bảo trong trân bảo!
Diện mạo anh tuấn, chưa từng có tai tiếng, khí chất bất phàm, Nho đạo lục phẩm, thị lang trẻ tuổi nhất Đại Ngụy, được bá tánh mến yêu, tài hoa hơn người, thiên cổ danh ngôn, thiên cổ danh từ, thiên cổ đệ nhất luận văn.
Loại người này quả thực là mộng tưởng của vô số nữ tử.
Trên thực tế nữ tử trong Đào Hoa Am, đã say mê Hứa Thanh Tiêu từ lâu rồi, cũng thường xuyên bàn tán về Hứa Thanh Tiêu, tò mò Hứa vì sao Thanh Tiêu không tới Đào Hoa Am.
Quốc công quận vương thế tử ở Đại Ngụy đều đã tới Đào Hoa Am, hơn nữa lưu luyến quên lối về, cho dù là Hoa Tinh Vân trước kia, cũng đã tới Đào Hoa Am.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu tới Đại Ngụy lâu như vậy, chưa từng ghé qua một lần, thậm chí có người đồn, Hứa Thanh Tiêu không thích nữ sắc, khiến cho vô số nữ tử thất vọng.
Nhưng không ngờ là hôm nay, Hứa Thanh Tiêu đã tới đây rồi.
Đối mặt với tiếng kinh hô của mọi người, phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu chính là, không phải! Ta không phải Hứa Thanh Tiêu, ta là Trần Tinh Hà.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không thể nói ra những lời này, người ta đâu phải kẻ ngốc.
“Hứa đại nhân, hôm nay sao ngài lại đến đây?”
“Hứa đại nhân, mời ngài, mời ngài.”
“Hứa đại nhân, ta rất thích ngài đó, Hứa đại nhân, có thể tặng cho tiểu nữ một nghệ danh không?”
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân.”
Đám nử tữ trong Đào Hoa Am nhốn nhào ập đến, bao vây lấy Hứa Thanh Tiêu, thậm chí có vài nữ tử không sợ hắn giở thói dê xòm, càng dính chặt vào hắn.
Lúc này Hứa Thanh Tiêu có chút không chịu nổi.
Ai mà chịu đựng được chứ?
“Chư vị! Chư vị! Ta... tới tìm bằng hữu.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm nói, nói đến một nửa, có nữ tử ôm lấy tay hắn ta, căn bản không thèm kiêng kị gì cả, nhiệt tình như vậy, sắp điên mất rồi.
“Yên lặng.”
Chính vào lúc này, một giọng nói vang lên, một nữ tử đi ra từ phía sau bệ đá, dáng vẻ khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc trường bào hồng loan, có hơi uy nghi, một câu nói vang lên khiến cho các cô nương bình tĩnh lại.
Nàng chậm rãi đi tới, nhìn Hứa Thanh Tiêu, từ tốn hành lễ.
“Hứa công tử, thật xin lỗi, các muội muội có chút thất thố, mong rằng hứa công tử đừng trách.”
Nàng mở miệng nói, giọng nói thanh thúy, và có vẻ thoải mái hào phóng.
“Không sao, không sao, chỉ hôm nay Hứa mỗ đến đây, là để tìm một vị bằng hữu, mong cô nương dẫn đường.”
Hứa Thanh Tiêu lịch sự nói.
Mình không mất mát gì, còn được đãi ngộ như thế, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy rất tốt, chỉ là có chút không ra thể thống gì thôi.
“Ồ, người Hứa công tử tìm là ai? Nô tỳ tìm giúp ngài.”
Người đối diện mở miệng, dò hỏi Hứa Thanh Tiêu muốn tìm ai.
Lời này vừa nói, Hứa Thanh Tiêu có chút trầm mặc.
Hừ... Đúng là mình đến đây để bằng hữu, nhưng vấn đề là, chính mình cũng không biết đối phương là ai.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu trầm mặc, người đối diện hiểu ý, lập tức mỉm cười nói.
“Hứa công tử, nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ đưa ngài vào ngay đây.”
Người đối diện khẽ cười nói, các cô nương còn lại cũng bật cười, hiểu sai ý cả rồi, làm cho Hứa Thanh Tiêu không nói nên lời, hắn rất muốn giải thích một câu bản thân thật sự tới tìm bằng hữu, chỉ là nghĩ lại không cần phải giải thích.
“Có cần thẻ khách quý không?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn nghe nói Đào Hoa Am yêu cầu thể khách quý, cho nên hỏi trước một câu, đừng để đến lúc đó bị hỏi tới liền xấu hổ.
“Hứa đại nhân, tất cả mọi người ở Đại Ngụy đều cần thẻ khách quý, chỉ riêng ngài thì không cần, Đào Hoa Am chờ ngài đã lâu, ngài tới nơi này của chúng ta, có thể nói là rồng đến nhà tôm.”
Đối phương cười nói.
Thẻ khách quý là để phòng ngừa tú tài nghèo đi vào lừa gạt tình cảm của các cô nương, cho nên mới thiết kế ra món đồ này, nhưng người thân phận quyền quý chân chính, sao có thể đòi cái này chứ.
Đặc biệt là Hứa Thanh Tiêu, nói câu không dễ nghe, chỉ cần Hứa Thanh Tiêu nguyện ý, hắn ở chỗ này ăn không uống không thậm chí chơi gái không trả tiền cũng chẳng nhằm nhò gì.
Nói thẳng hơn tí, Hứa Thanh Tiêu chỉ cần đi vào gọi to, có ai sẵn lòng tính tiền giùm không, phỏng chừng không đợi vương công quý tộc khác trả tiền, nữ tử Đào Hoa Am cũng đã ra tay trước rồi.
Cho nên còn đòi thẻ khách quý làm cái gì.
Đòi chính là làm nhục Hứa Thanh Tiêu.
“Làm phiền rồi.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, rồi sau đó đi theo đối phương.
“Liễu tỷ, ta cũng theo.”
“Ta cũng tới giúp một tay.”
Mắt thấy Hứa Thanh Tiêu rời đi, đám nữ tử này lần lượt nhào tới, muốn đi theo phía sau, nhưng Liễu tỷ liếc mắt một cái, mọi người đều dừng bước.
Đợi người đi khuất.
Giọng nói của mọi người vang lên.
“Hừ, Liễu tỷ muốn một mình ăn mảnh đây mà.”
“Đúng đúng đúng, ngoài mặt công xử theo phép công, kỳ thật không phải là muốn ở riêng với Hứa Vạn Cổ sao!”
“Tức ghê, khó khăn lắm Hứa công tử mới đến đây, không ngờ bị Liễu tỷ độc chiếm.”
“Nói các ngươi biết nhé, vừa rồi ta đụng được Hứa công tử, ôi trời, mấy ngày nay ta sẽ không lau mình.”
“Ngươi đụng được vào người Hứa công tử? Vừa rồi ta còn sờ....”
Đám nữ tử bàn tán rôm rả, hoàn toàn không có một chút rụt rè.
Đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, đây chỉ là khúc dạo đầu thôi.