Đối mắt với thỉnh cầu này, Hứa Thanh Tiêu ngay cả trả lời cũng lười trả lời.
Vừa đến đã bảo mình ngẫu hứng làm thơ? "Ngài" xứng sao?
Thật sự phải làm thơ thì mình giống cái gì? Thằng hề? Người khác bảo mình làm cái gì thì mình làm cái đấy?
Nếu hoàng đế hạ chỉ bảo mình làm thơ, Hứa Thanh Tiêu còn bằng lòng làm một hai câu thơ, tên này nghĩ mình là ai vậy? Học viện Hành Lư Nam quốc? Nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
"Hứa huynh, chớ nên hiểu lầm, chúng ta vẫn luôn nghe nói về đại tài của ngài, ngày hôm nay được gặp mặt nên mới có chút đường đột."
"Không phải Thái Bình Thi Hội sắp diễn ra sao? Nếu Hứa huynh không muốn làm thơ tại đây, vậy thì chờ đến Thái Bình Thi Hội, xem thử đại tài vạn cổ của Hứa huynh."
"Vừa nghĩ tới Hứa huynh độc chiếm vị trí đầu ở Thái Bình Thi Hội, Vương mỗ bỗng nhiên lại cảm thấy vui mừng, có thể tận mắt nhìn thấy ngày hội náo nhiệt như vậy, chỉ sợ suốt đời khó quên."
Vương Phu cười nói như vậy, lại càng thêm trào phúng.
Ngoài mặt khen ngợi các kiểu, nhưng lại là xu nịnh, tất cả mọi người đều là văn nhân, theo lý đều là ta kính ngươi nhường, vừa đến đã độc chiếm vị trí đầu, truyền ra ngoài rồi, ngay cả người không suy nghĩ gì cũng sinh ra suy nghĩ.
"Các hạ nói quá lời, thiên hạ tự có đại tài, tài năng văn chương của Hứa mỗ cũng chỉ có thế thôi. Về phần Thái Bình Thi Hội, Hứa mỗ sẽ không tham dự."
"Các hạ, nếu như không có chuyện gì khác, xin đừng cản đường ta."
Hứa Thanh Tiêu nói với giọng điệu bình tĩnh, cũng lười chơi chữ với đối phương, cút xéo qua một bên là được rồi.
Nhưng khi câu này được thốt ra, mọi người không khỏi có hơi kinh ngạc, kể cả những người đang đứng bên cạnh quan sát, cũng không khỏi kinh ngạc.
Hứa Thanh Tiêu không tham gia Thái Bình Thi Hội?
Ngày hội lớn như thế, trên thực tế tất cả mọi người đều cho rằng Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ tham gia, hơn nữa cực kỳ chờ mong Hứa Thanh Tiêu có thể tiếp tục làm ra thi từ thiên cổ trong đại hội hay không.
Thật không thể ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu thế mà lại không đến?
Rất nhanh thôi, đám Vương Phu lấy lại tinh thần, ngay sau đó cười nói.
"Thì ra là thế, xem ra Hứa huynh không nhìn trúng Thái Bình Thi Hội này rồi, chúng ta đã hiểu rồi, không quấy rầy Hứa huynh nữa."
Vương Phu trước khi đi còn cố ý chọc ngoáy Hứa Thanh Tiêu.
Làm người ta có chút tức giận.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh, loại người này chính là như vậy, muốn chọc ngoáy người khác không phải chuyện dễ dàng sao? Tùy tiện đâm thọt một câu liền khiến người bực tức.
Nếu thật sự đi hơn thua, người ta lại càng vui vẻ hơn, dùng thời gian cả một ngày đi hơn thua với người cũng được, chỉ cần dám nói sai một câu, lập tức sẽ bị truyền đi khắp nơi.
Đám Vương Phu rời đi.
Vương Nho thì ngồi bên cạnh hạ thấp giọng nói.
"Hứa huynh, những người này đều là người đọc sách ở nước khác, đều sùng bái nhất mạch Chu thánh, không phải thứ tốt lành gì."
Vương Nho nói như vậy.
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Phần lớn văn nhân trong thiên hạ đều sùng bái Chu thánh, đặc biệt là rất nhiều quốc gia ở khu vực lân cận Đại Ngụy, bọn họ cực kỳ sùng bái Chu thánh. Nếu các đại nho thuộc nhất mạch Chu thánh đi đến các quốc gia này, quân vương đều sẽ đích thân tiếp đãi, cực kỳ tôn trọng.
Mình đắc tội nhất mạch Chu thánh, hiện tại xuất ảnh hướng trái chiều rồi.
Nhưng cũng chả sao, đều là chuyện nhỏ nhặt.
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng chờ đợi, vốn dĩ không hề bận tâm đến những việc này.
Qua một lúc, rượu thịt được dọn lên, tiểu nhị đặc biệt sắp xếp cho Hứa Thanh Tiêu, còn Hứa Thanh Tiêu đang suy nghĩ vài chuyện.
"Hứa công tử, rượu thịt của ngài đã được dọn lên rồi."
Tiểu nhị mở miệng, nhìn Hứa Thanh Tiêu và mỉm cười nói.
"Được, làm phiền rồi."
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm, còn tiểu nhị cười gượng một tiếng, đứng sang một bên.
"Thưởng cho ngươi."
Vương Nho bên cạnh lại nhìn ra được, hắn trực tiếp lấy một thỏi bạc vụn ném cho tiểu nhị.
Người đối diện sau khi nhận lấy bạc vụn, lập tức vui vẻ nói: "Đa tạ, đa tạ."
Ngay sau đó rời đi.
Đợi tiểu nhị rời đi, Vương Nho nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, lại không kìm được lên tiếng.
"Hứa huynh, ngài thật sự không tới tham gia Thái Bình Thi Hội lần này sao? Đây là một trong ba ngày hội lớn nhất của văn nhân trong thiên hạ đó."
Vương Nho hỏi.
"Không đi, cũng chả có gì thú vị, gần đây bận rộn việc công."
Hứa Thanh Tiêu nói thật lòng, đi thi hội không phải là để khoe mẽ sao, bản thân thật sự không thích khoe mẽ, không cần đi.
"Được thôi, Hứa huynh ngồi chơi nhé, có chuyện gì cú trực tiếp tìm ta, ta đi trước."
Vương Nho khẽ gật đầu, cũng không khuyên can gì, mà đứng dậy cáo lui.
"Vâng, Vương Nho huynh, đi thong thả."
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Ngay khi Vương Nho vừa mới đứng dậy, Liễu cô nương liền đi tới, mang theo nụ cười nhạt nói.
"Hứa công tử, Bạch Y cô nương đồng ý rồi."
Khi giọng của Liễu cô nương vang lên.
Hứa Thanh Tiêu lập tức đứng dậy, để nàng ta dẫn đường.
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu trực tiếp như thế, người đối diện cũng mỉm cười dẫn đường.
Rời khỏi Tụ Hiền Yến, Liễu cô nương đi phía trước dẫn đường, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu bất giác nhìn sang.
Đào Hoa Am thực sự không hề tầm thường, không có lấy một cô nàng nào kém sắc, cho dù là Liễu cô nương chiêu đãi khách này cũng cực kỳ xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, hơn nữa còn hơi đẫy đà, nhất là khi đi đứng, trường bào màu đỏ nhạt, không cách nào che lấp chiếc mông ngon lành của nàng.
Chuyện ăn uống và nam nữ đều là thiên tính của con người, Hứa Thanh Tiêu là chính nhân quân tử, nhưng chẳng lẽ chính nhân quân tử lại không thể thưởng thức một chút sao?
"Hứa công tử."
Đúng lúc này, đối phương quay người lại hô lên.
Xoẹt.
"Chính nhân quân tử" Hứa Thanh Tiêu thu lại ánh mắt.
"Hứa công tử, phòng riêng ở trên lầu, Bạch Y cô nương đang cung kính chờ đợi, như nếu có chuyện gì, chỉ cần rung chiếc chuông đào hoa trong phòng là được."
Liễu cô nương cười nói.
Hứa Thanh Tiêu cảm tạ một tiếng, sau đó lên lầu.
Theo Hứa Thanh Tiêu lên lầu, đi đến cửa ra vào phòng riêng, chậm rãi gõ gõ cửa.
Đứng ngoài cửa, một mùi hương nhàn nhạt xộc vào mũi.
"Công tử, mời vào."
Giọng nói êm tai vang lên, Hứa Thanh Tiêu thần sắc đoan chính, chậm rãi đẩy cửa vào.
Người ở bên trong chính là người của Bạch Y Môn, tuyệt đối không phải loại hiền lành lương thiện, mình nhất định phải cẩn thận.
Hứa Thanh Tiêu âm thầm khẳng định.
Sau khi đẩy cửa phòng.
Ngay lập tức, một cô nương tuyệt sắc ngồi trước bàn, mấy dĩa thức ăn bốc hơi nóng, làm ấm bình rượu được đặt ở giữa.
"Nô gia, ra mắt công tử."