Có điều những người có thể đi vào đều không phải người bình thường, Ly Dương Cung có sức chứa bốn vạn người, Lễ bộ có năm ngàn người, Văn cung Đại Ngụy có một vạn người, bốn thư viện lớn có một vạn người, còn lại năm ngàn hoàng thân quốc thích, vương gia quý tộc, còn một vạn người là dung phương thức rút thăm để cho bách tính và người đọc sách bình thường được vào.
Những người khác cũng chỉ có thể ở bên ngoài Ly Dương Cung, du ngoạn các nơi khác trong kinh thành.
Có bất cứ tin tức gì, người bên trong Ly Dương truyền ra ngay lập tức, chậm nhất cũng chỉ trì hoãn tầm nửa tiếng thôi.
Thái Bình thi hội lần này kéo dài tổng cộng bảy ngày, đại khái phân thành hai giai đoạn. Đầu tiên là ngẫu hứng làm thơ, ai cũng có thể sáng tác thơ phú, tương đương với việc mọi người cỗ vũ lẫn nhau, giai đoạn thứ hai là đấu thơ.
Tuy nhiên người đầu thơ không phải chọn bừa mà có, bọn họ đều là tai to mặt lớn, bình thường sẽ mời tài tử của mười quốc gia. Mười quốc gia này còn phải là mười quốc gia có văn khí xếp hàng đầu, được Văn cung Đại Ngụy chọn lựa ra.
Nhưng đáng tiếc là Hứa Thanh Tiêu không quan tâm những điều này, bởi vì hắn nói không tham gia thì sẽ không tham gia.
"Hứa huynh!"
"Hứa huynh!"
"Xảy ra chuyện rồi."
Giờ Thìn.
Hứa Thanh Tiêu vẫn đang suy nghĩ làm sao thu được dân ý, đột nhiên nghe thấy Vương Nho mở miệng.
Khi thanh âm vang lên.
Trần Tinh Hà lại xuất hiện trước.
"Vương Nho huynh, có chuyện gì mà lại lo lắng như thế?"
Trần Tinh Hà mở miệng, có chút hiếu kỳ.
"Hứa huynh, gây tai hoạ, gây tai hoạ rồi."
"Hôm qua huynh nói sai một câu ở Đào Hoa Am, bị đám Vương Phu lấy ra rêu rao khắp nơi, hiện tại có không ít người đọc sách người sinh lòng oán giận ngài."
Vương Nho mồ hôi đầy mồ hôi, có chút kích động nói.
"Đào Hoa Am?"
"Vương Phu?"
Trần Tinh Hà có chút khó hiểu.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng khẽ nhíu mày.
"Hứa huynh, hôm qua ngài không phải nói, không muốn tham gia Thái Bình thi hội sao?"
"Đám Vương Phu liền đi rêu rao ngay trong hôm qua, nói Hứa huynh có tài mà kiêu ngạo, xem thường người đọc sách trong thiên hạ, không muốn tham gia Thái Bình thi hội."
"Nói huynh cho rằng Thái Bình thi hội chỉ có văn nhân bình thường mới đồng ý tham gia, văn nhân có tài hoa thật sự đều khinh thường không thèm tham gia."
"Còn nói huynh cảm thấy tài tử mười nước cũng chỉ thường thôi, đúng chung hàng với bọn họ, cảm thấy tự hạ thấp thân phận."
"Tên Vương Phu này quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, vu oan giá họa, xuyên tạc ý tứ. Hiện tại tài tử mười nước đều lên tiếng phản đối huynh, ta có đi giải thích những chẳng ai muốn nghe."
"Hứa huynh, hay là huynh tự mình đi giải thích?"
Vương Nho mở miệng, kể ra những lời đồn đại bên ngoài.
Đồng thời khuyên can Hứa Thanh Tiêu đi giải thích rõ ràng về mấy lời đồn đại vô căn cứ.
"Lẽ nào lại vậy."
"Sao sư đệ lại có suy nghĩ như thế, đám người thật đáng ghê tởm."
Trần Tinh Hà nghe xong, không nhịn được mắng một câu.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lại không có biểu hiện gì.
"Cứ mặc kệ bọn hắn đi nói đi, Vương Nho huynh, không cần phải giải thích."
"Chỉ sợ tài tử mười nước đã âm thầm có khúc mắc với ta từ lâu rồi, giải thích có tác dụng gì sao?"
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh mở miệng.
Hắn đã miễn dịch với những lời đồn đãi rồi.
Người khác mắng ngươi, ngươi lập tức đi trả lời? Còn thanh minh?
Thanh minh có ích sao?
Còn nữa, không chừng người ta biết đây là giả, nhưng muốn gây phiền phức cho mình.
Dù sao cái danh Hứa Vạn Cổ này cũng quá vang dội.
Có ai không muốn ké miếng tiếng tăm?
"Được rồi, Vương Nho huynh, Thái Bình thi hội lần này ta thật sự không tham gia, cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc này."
"Coi như bọn họ nói đúng đi, đích thật là một đám tầm thường, được rồi, ta tiếp tục xem sách, sư huynh ngài chiêu đãi Vương Nho huynh nhé."
Hứa Thanh Tiêu trở vào phòng, tiếp tục xem sách, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Điều này khiến cho Vương Nho có chút xấu hổ.
"Vương Nho huynh, sư đệ ta quả thực không muốn tham dự Thái Bình thi hội lần này, nhưng mà không sao cả, chỉ cần có ta ở đây là được!"
"Gần đây ta làm hai bài thơ, ngươi giúp ta xem xem."
Trần Tinh Hà lôi kéo Vương Nho, đúng lúc hắn ta vừa làm xong hai bài thơ, muốn tìm người xem thử.
Sau đó người đối diện có chút miễn cưỡng đi theo.
Lúc này.
Kinh đô Đại Ngụy thật sự vang lên không ít điều tiếng.
“Cái tên Hứa Thanh Tiêu này đúng là ngạo mạn! Chúng ta đến Đại Ngụy là để tham gia Thái Bình thi hội, hắn dám nhục mạ chúng ta như thế!”
“Chẳng qua chỉ là mấy bài thơ nổi tiếng thiên cổ thôi, thế mà dám ngạo mạn như vậy? Chẳng trách hắn lại không nghe theo Đại Nho, người kiểu này sớm muộn gì cũng gặp quả báo.”
“Thái Bình thi hội mở tiệc chiêu đãi văn nhân trong thiên hạ, chúng ta là những người nổi danh đến từ mười nước, không dám nói là tài hoa hơn người nhưng dẫu sao cũng đã đọc sách thánh nhân mấy năm. Không ngờ Hứa Thanh Tiêu kia lại xem thường chúng ta như vậy, quả nhiên là ngạo mạn.”
“Chỉ sai tên chứ không hề sai hiệu. Vạn Cổ cuồng sinh! Thật đáng hận.”
Từng tiếng nói vang lên trong kinh đô Đại Ngụy. Tiếng nói xuất phát từ đại tài của mười nước, đồng thời cũng không thiếu của những người đọc sách ở Đại Ngụy.
Ở Đào Hoa Am, Hứa Thanh Tiêu đã chính miệng nói rằng mình sẽ không tham gia Thái Bình thi hội.
Đây vốn dĩ chỉ là một câu bình thường, nhưng sau khi bị nhiều người thêm mắm dặm muối thì trong chớp mắt đã bị xuyên tạc thành Hứa Thanh Tiêu xem thường đại tài mười nước, từ đó dẫn ra một chút tranh luận.
Trên thực tế thì giống như phán đoán của Hứa Thanh Tiêu, đại tài mười nước không thể không biết có người đã xuyên tạc ý tứ của hắn.
Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ muốn gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu. Bởi vì mọi người chỉ tin vào những thứ mà họ muốn tin mà thôi.
Có điều, ngạo mạn cũng được, nhục mạ cũng chẳng sao, bây giờ Hứa Thanh Tiêu gần như không để ý đến những chuyện bên ngoài nữa.
Giống như thế này.
Hôm sau.
Mười lăm tháng tám.
Thái Bình thi hội khai mạc vào ngày hôm nay. Có không ít học sinh tài tử đã tới Ly Dương cung từ sớm, đợi đến đúng giờ rồi đi thẳng vào trong.
Kinh đô Đại Nguỵ cũng hoàn toàn náo nhiệt, vô số người tràn vào kinh đô, mỗi một con đường đều có đầy người, mỗi một tửu lâu đều đã bị người đặt trước xong xuôi, kể cả một gian phòng ở bốn năm người. Khoa trương đến mức này.
Kinh đô phồn vinh lộ ra dáng vẻ vô cùng huyên náo, từng nhà từng nhà đều giăng đèn kết hoa, tiếng rao hàng hoà cao thấp hoà quyện vào nhau vang lên từng tầng từng tầng.
Trong học đường Thủ Nhân.
Vĩnh Bình thế tử có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa huynh, Thái Bình thi hội này chính là một trong ba hội thơ lớn nhất thiên hạ. Huynh thật sự không đi sao?”