Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 479 - Chương 479: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (4)

Chương 479: Thơ Trấn Quốc! Mau Đi Đến Học Đường Thủ Nhân Mời Hứa Thanh Tiêu Lại Đây! (4)

Giờ Dậu.

Hứa Thanh Tiêu thắp nến rồi lại nghiêm túc đọc sách, có điều Hứa Thanh Tiêu rất chuyên tâm.

Vừa đọc sách, vừa suy tư mọi chuyện.

Cũng chính vào lúc này có mấy tiếng chuông vang lên.

Theo đó từng tiếng âm thanh vang dội truyền đi khắp kinh đô Đại Ngụy.

“Thái Bình thi hội, khai tiệc.”

Tiếng nói cất lên, khói lửa trong kinh đô bốc lên, lộng lẫy mà tươi đẹp, dân chúng nhìn ngắm pháo hoa trên bầu trời, hưởng thụ chút phồn vinh náo nhiệt ngắn ngủi.

Vào giờ phút này, toàn bộ Ly Dương cung đã hoàn toàn náo nhiệt hẳn lên.

Vô số tài tử được truyền vào trong Ly Dương cung, rượu ngon đầy ao, oanh ca yến hót, tiếng chuông vui tươi, phồn vinh không dứt.

Văn cung Đại Ngụy, bốn nhân vật lớn ở thư viện đều đông đủ hết. Mấy ngày đầu tiên Nữ đế sẽ không xuất hiện mà xuất hiện ở ba ngày cuối cùng.

Thịnh yến bắt đầu, đám người nhìn ngắm ca múa, uống rượu nói chuyện phiếm. Sau khi Đại Nho Văn cung đọc xong lời chào mừng thì có một số người kỳ lạ xuất hiện rồi biểu hiện huyễn thuật, khiến cho thịnh yến lần này càng thêm nhiều màu sắc.

Bách tính đi vào nhìn không dời mắt, các tài tử cũng nhao nhao khen hay.

Cho đến một canh giờ sau.

Yến hội đã bước đến giai đoạn mong chờ nhất.

Ngày đầu tiên, đề tài do Văn cung Đại Ngụy đặt ra, tất cả mọi người có thể tham dự trong đó, lấy đề làm thơ hoặc có thể làm phú, viết văn.

Cuối cùng sẽ chọn ra tác phẩm tốt nhất, nhận được khen thưởng của triều đình. Thế nhưng đối với văn nhân trong thiên hạ mà nói thì khen thưởng lớn nhất không ai sánh bằng chính là được biểu diễn trên thịnh yến.

Đề thơ xen lẫn ca múa, kết hợp với một số trò chơi giải đố quần chúng khiến cho thịnh hội vô cùng náo nhiệt.

Thời gian trôi qua.

Đến giờ Sửu, toàn bộ thịnh hội đã kéo dài được năm canh giờ.

Văn cung Đại Ngụy. Tôn Tĩnh An mang một bảng danh sách đến.

“Ngày đầu tiên của Thái Bình thi hội, mười văn nhân xuất sắc nhất.”

“Hạng nhất, Thư viện Bạch Lộc của Đại Ngụy, Triệu An Chi.”

“Hạng hai, Thư viện Cảnh Trần của Trần Quốc, Lý Bằng.”

“Hạng ba, thư viện Tam Hà của Tấn Quốc, Vương Dương Tâm.”

Tiếp sau đó là mấy cái tên khác được gọi lên, người được đề bảng đều lộ vẻ vô cùng hưng phấn.

Hạng nhất là tài tử của Đại Ngụy. Ít nhất thì như vậy còn nghe được, không bị mất hết mặt mũi.

Có điều mười hạng tài tử thì có đến bảy vị là tài tử của nước khác, Đại Ngụy chỉ chiếm hạng nhất, hạng bảy và hạng chín. Thành tích như này cũng không tốt lắm.

Nhưng cũng may, chung quy lại hạng nhất vẫn là tài tử của Đại Ngụy, không đến nỗi mất hết thể diện, chỉ có điều là không đạt được như mong muốn.

Mười tài tử bước ra khỏi hàng, triều đình lấy văn phong tứ bảo của hoàng thất ra làm vật ban thưởng, kèm theo đó là đề bút do đích thân Nữ đế viết tặng, xem như là vinh quang lớn lao.

Sau đó, nương theo tiếng chuông vang lên, đám người cũng nhao nhao rời trận.

Phần lớn bách tính đều có chút lưu luyến quên về bởi dù sao thì ngày mai bọn họ không đến được nữa, sẽ đổi thành một nhóm người khác.

Sau một nén nhang.

Ly Dương cung yên tĩnh lại, Văn cung Đại Ngụy và Tứ đại thư viện còn ở lại trong cung, vẻ mặt của mọi người không được dễ coi cho lắm.

Cảnh tượng rất yên tĩnh, hoàn toàn không có chút náo nhiệt.

“Mười nước này, đến đây có sự chuẩn bị.”

Một lát sau, giọng nói của Trần Chính Nho vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Lời này nói ra, đám người càng thêm trầm mặc.

Bởi vì Thái Bình thi hội này là một trong ba hội thơ lớn nhất thiên hạ, cũng là hội thơ do Đại Ngụy chủ trì. Nhưng năm qua, trên cơ bản thì mười tài tử của ngày đầu tiên thì có đến bảy người là tài tử Đại Ngụy.

Thậm chí có mấy lần cả mười người đều là tài tử Đại Ngụy.

Nhưng năm nay lại chỉ có ba vị, thậm chí người hạng nhất do bọn họ thiên vị ít nhiều, có người tài văn không kém gì hắn cả có thể đủ để đứng song song hạng nhất, nhưng bọn họ vẫn hướng về Đại Ngụy. Nếu như hạng nhất bị tài tử nước khác cướp đi, vậy thì chẳng phải là thành trò cười sao?

“Không yêu cầu xa vời là ngày mai đạt được thành tích gì, chỉ hy vọng ngày mai người đứng hạng nhất vẫn là người Đại Ngụy, nếu không thì phiền phức rồi.”

Có người mở miệng nói, là viện trưởng của tứ đại thư viện, vẻ mặt lão có hơi nặng nề.

“Đừng bi quan. Cho dù ngày mai thất bại, Đại Ngụy ta phái Tinh Vân ra sân, nếu hắn ta ra sân thì nhất định có thể lại xưng bá.”

Tôn Tĩnh An mở miệng không thèm để ý, cho rằng đám người này chỉ đang nghĩ nhiều.

“Chỉ hy vọng như vậy.”

“Có điều sao Hứa Thanh Tiêu Lại không đến tham gia?”

Đối phương nhẹ nhàng gật đầu nhưng cũng tò mò không biết vì sao Hứa Thanh Tiêu không đến tham gia.

“Hừ, người trong thiên hạ đồn là hắn không vừa mắt Thái Bình thi hội. Người như thế thì còn nhắc đến làm gì?”

Tôn Tĩnh An cười lạnh nói.

Lời này vừa dứt, Trần Chính Nho không khỏi nhíu mày.

“Tôn Nho, đây chỉ là lời đồn trong dân gian thôi. Tuy rằng Thủ Nhân có chút kiêu ngạo nhưng không đến mức như vậy. Thân là Đại Nho thì ắt phải hiểu được thật giả của lời đồn đại.”

Trần Chính Nho có vẻ hơi không vui.

“Có phải lời đồn hay không còn chưa xác định.”

“Đương nhiên, có lẽ cũng có một khả năng.”

“Là hắn biết được Tinh Vân cũng sẽ đến tham gia nên không dám đứng ra thi đấu thôi.”

Tôn Tĩnh An lạnh lùng mở miệng.

Nói đến đây, ông ta rời đi thẳng, không hề nể mặt Trần Chính Nho chút nào.

Trần Chính Nho cũng không để ý, đám người cũng không nhiều lời, nhao nhao rời đi.

Mấy canh giờ sau.

Thái Bình thi hội ở Ly Dương Cung đã trở thành đề tài nổi nhất Đại Ngụy.

Tất cả những bách tính tham gia đều bàn tán về Thái Bình thi hội.

Càng dẫn đến việc vô số người chú ý đến.

Nhưng có một số âm thanh cũng xuất hiện theo đó.

Chính giọng nói của tài tử mười nước.

“Thịnh hội hôm qua thi từ của Lý huymh rõ ràng là không thua gì Triệu An Chi, nhưng Văn cung Đại Ngụy vì mặt mũi mà thiên vị Triệu An Chi, vậy nên hạng nhất này là hữu danh vô thực.”

“Dù rằng có thể hiểu được cách làm của Văn cung Đại Ngụy nhưng đây là Hội thơ, nên lấy thi từ làm chủ mới đúng, chỉ vì mặt mũi mà cố ý chèn ép Lý huynh, đúng là khiến người ta chán ghét.

“Người đọc sách như chúng ta nên thật sự cầu thị. Chỉ vì mặt mũi mà Văn cung Đại Ngụy làm ra chuyện không biết xấu hổ.”

Âm thanh không lớn không nhỏ truyền khắp kinh đô. Nhân tài của mười nước cũng không hài lòng với hành vi của Văn cung Đại Ngụy. Dù sao thì bọn họ cho rằng thi từ của Lý Bằng thắng cả Triệu An Chi.

Nhưng lại hạ mình đứng thứ hai, khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng không phục.

Chỉ có điều, dẫu sao đây cũng là ngày đầu tiên, nhân tài mười nước cũng có thể hiểu được nên mấy lời càu nhàu giữa bạn bè với nhau như vậy cũng không tính là gì.

Bình Luận (0)
Comment