Bọn hắn hưng phấn, đồng thời cũng mỉa mai chuyện hôm qua.
Mà sắc mặt của tài tử Đại Ngụy cũng rất khó coi.
Hoa Tinh Vân cũng có chút không vui, chỉ là không nhiều lời.
Về phần bách tính Đại Ngụy thì người sau so với người trước càng trầm mặc hơn.
Ở đại bàn của mình là lại bại dưới tay đối phương, ngươi nói xem có tức hay không?
Còn âm dương quái khí như vậy?
“Buồn cười, có được hạng nhất hay không thì vẫn còn là một ẩn số.
“Đúng vậy, nhanh như vậy mà đã xác định rồi sao?”
“Còn mấy canh giờ nữa.”
Có một số bách tính không phục, không nhịn được mà mở miệng.
Chỉ là, không mở miệng còn đỡ, vừa mới mở miệng đã có vô số thanh âm vang lên.
“Cái này còn không phải hạng nhất sao? Thơ trấn quốc đó! Sao các ngươi lại mạnh miệng như vậy?”
“Chỉ cần các Đại nho đi theo hướng công bằng một chút thì chắc chắn sẽ là hạng nhất.”
“Thơ trấn quốc mà không phải hạng nhất? Vậy thì cái gì đứng nhất? Một chữ ngàn vàng sao?”
“Chẳng lẽ còn thiên cổ danh thi sao?”
“Ồ, ta hiểu rồi. Các ngươi muốn nói là Hứa Thanh Tiêu chưa đến đúng không? Hắn đến hay không thì đều như thế thôi. Hứa Thanh Tiêu có lợi hại hơn nữa thì có thể tùy tiện viết ra danh thi thiên cổ không?”
“Đừng mạnh miệng, thừa nhận mình thua kém khó như vậy sao?”
Nhóm nhân tài mười nước thay nhau mở miệng. Văn nhân vốn dĩ đã kiêu ngạo, hơn nữa mồm mép còn lợi hại, nói một mạch khiến cho nhiều bách tính đỏ mặt đến tận mang tai.
“Hứa Vạn Cổ không đến là bởi vì không để ý đến các ngươi. Thiên cổ đệ nhất biền văn, các ngươi đã có chưa?
“Đúng vậy, đợi Hứa Vạn Cổ đến đây, chuyện có hạng nhất hay không hạng nhất này còn là một ẩn số.
Dân chúng mở miệng, thậm chí có không ít văn nhân Đại Ngụy cũng mở miệng, trong đó có một số người ở Văn cung Đại Ngụy.
Mặc dù bọn họ không thích Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng đến lúc này không thể nào không nhờ Hứa Thanh Tiêu giúp được.
“Trần Nho, học sinh nguyện làm lại một bài thơ, không biết có thể không?”
Lúc này, Hoa Tinh Vân bỗng nhiên mở miệng, y muốn làm lại một bài thơ nữa.
Trong nháy mắt, đôi mắt của đám người sáng rực lên.
Có chút kích động.
Nhân tài mười nước nhíu mày, dù sao thì tài hoa của Hoa Tinh Vân mọi người đều biết.
Có lẽ thật sự có thể chuyển mình.
“Hoa huynh, Trần nho đã nói rồi, mỗi người chỉ một bài, chứ không phải là sợ Hoa huynh làm ra thi từ gì.”
“Đúng vậy… như vậy không hợp quy củ lắm nhỉ?”
Cũng chính vào lúc này có người mở miệng, cho rằng như vậy là không hợp quy củ, dùng điểm này để phá hỏng con đường của đối phương.
Quả nhiên lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Trần Chính Nho cũng có chút phiền muộn.
Sở dĩ ông ta hạn chế mỗi người viết một bài là vì có người viết một mạch mười mấy bài, vậy nên mới tăng thêm điểm này để hạn chế.
Thật không ngờ rằng lại bê đá tự đập chân mình.
Cục diện bây giờ rất xấu hổ.
Nếu như đồng ý.
Coi như là làm được thi từ tốt hơn thì nhân tài của mười nước cũng tuyệt đối không đồng ý.
Nếu như không đồng ý, hôm nay sẽ thua hoàn toàn.
Chuyện ngày hôm qua, tất cả mọi người đều chất chứa oán hận, Đại Ngụy mà thua thì chỉ sợ sẽ rước lấy thêm phiền phức.
“Quy tắc chính là quy tắc.”
“Có điều bây giờ chưa đến giờ, chờ tan tiệc lại nói, chư vị đừng có ngừng, viết đi.”
Trần Chính Nho mở miệng.
Không thay đổi quy tắc.
Nhưng ông ta còn hy vọng duy nhất.
Lời này vừa nói ra, nhân tài mười nước càng thêm tươi cười.
Mà lúc này, Trần Chính Nho lại nói thầm bên tai thị vệ.
“Mau đến học đường Thủ Nhân mời Hứa Thanh Tiêu đến đây!”
Giọng nói không lớn nhưng tràn đầy kiên quyết.
“Tứ đại Thư Viện, Văn cung Đại Ngụy, bao gồm rất nhiều bách tính đều nhìn thấy cảnh này, nhân tài mười nước cũng nhìn thấy.
Dù không nghe được Trần nho nói cái gì nhưng tất cả mọi người đều đoán ra được.
Lập tức, thị vệ khởi hành nhanh chóng rời đi.
Mà Trần Chính Nho thì có chút lo lắng, cũng có chút tức giận.
Trần Tinh Hà này là ai vậy.
Hại người hại mình!
Lúc này.
Trên thịnh yến, cuối cùng chỉ còn lại tiếng cười.
Có điều đều là tiếng cười của nhân tài mười nước.
Bách tính Đại Ngụy, Đại Ngụy văn nhân đều lộ ra vẻ trầm mặc khác thường.
Tạo ra sự phân chia hai cực.
Nhưng tất cả mọi người đều đang chờ.
Chờ Hứa Thanh Tiêu đến!
Rất nhanh sau đó chuyện ở Ly Dương cũng cũng truyền khắp kinh đô Đại Ngụy.
Sau khi tất cả bách tính biết được thì tâm trạng cũng không khỏi nặng nề.
“Mau đến học đường Thủ Nhân mời Hứa Thanh Tiêu đến đây đi!
Giờ phút này, toàn bộ kinh đô Đại Ngụy, bất kể là người đọc sách hay là bách tính có một ý niệm duy nhất chính là cái này.
Bởi vì đây là hy vọng duy nhất.
Kinh đô Đại Ngụy.
Trong Ly Dương cung.
Một bài thơ trấn quốc xuất hiện, nhân tài mười nước trở nên vô cùng hưng phấn.
Mặc dù bọn họ đến từ các quốc gia khác nhau, nhưng vị trí bây giờ là ở Đại Ngụy.
Đại Ngụy là Thiên quốc vô thượng, mười quốc gia là nước phụ thuộc của Đại Ngụy, nhưng đó là trước kia, còn bây giờ mười nước phát triển rất nhanh chóng, lại thêm Đại Ngụy đang xuống dốc, vậy nên nếu không phải nội tình quá mức hùng hậu thì nói không chừng mười nước đã lựa chọn thoát ly khỏi Đại Ngụy.
Nhưng chuyện này liên lụy quá nhiều, muốn thật sự thoát ly khỏi Đại Ngụy thì cần phải hoàn thành mấy tiền đề như tình hình văn hóa, kinh tế, quân sự. Nhất định phải thỏa mãn một trong ba điều kiện trên mới có tư cách bàn điều kiện với Đại Ngụy. Nếu như thỏa mãn được ba điều trên thì khả năng sẽ trực tiếp thoát ly, không do dự chút nào.
Trước mắt, Thái Bình thi hội chính là sự phản công trên tình hình văn hóa. Đại Ngụy tự xưng là Thánh nhân chính thống bởi dù sao thì Thánh nhân đời thứ năm cũng xuất phát từ Đại Ngụy, Văn cung Đại Ngụy cũng ở trong kinh đô.
Loại áp chế văn hóa này rất khủng khiếp. Người đọc sách trong thiên hạ đều suy tôn Đại Ngụy là chính thống, nhất là nhất mạch Chu thánh. Từ đây, văn nhân lấy Đại Ngụy làm vinh, vì thế, nếu mười nước muốn thoát khỏi Đại Ngụy hoặc là phản bội Đại Ngụy thì sao văn nhân trong nước có thể nhẫn nhịn?
Nhưng nếu như có thể phản lại Đại Ngụy thì sẽ không giống như vậy. Trong các buổi thịnh hội, nếu như nhân tài mười nước có thể vượt trên cả tài tử Đại Ngụy, thì sẽ hoàn thành ở phương diện văn hóa, khơi lên sự tự tin trong lòng bách tính, khơi gợi lòng tin của văn nhân. Đến lúc đó dù là thoát ly hay tạo phản thì trực tiếp nói thẳng một câu rằng Đại Ngụy có thánh nhân nhưng không tuân theo Thánh đạo, nhìn vào thực lực mấy năm nay của bọn họ mà xem.
“Đời sau càng kém đời trước, ngược với chúng ta, vực dậy bộ mặt của Thánh nhân, chúng ta khinh thường làm bạn với lũ này.”
Đứng vững trên phương diện văn hóa, văn nhân trong nước nghe xong những lời này, không cần nói ra cũng biết là thật sự có đạo lý.
Còn lại là vấn đề trên phương diện quân sự và kinh tế, không cần vượt qua Đại Ngụy, chỉ cần có tư cách thoát ly là được.