Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 485 - Chương 485: Bút Đến (2)

Chương 485: Bút Đến (2)

Mà ở giữa đám người, có người đi đến trước mặt Lý Ân, đè ép âm thanh cười nói.

“Lý huynh, bây giờ hào quang của ngươi tỏa sáng vô hạn nha. Chư vị mau nhìn về hướng Tây Nam đi, nữ tử này khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại một mực nhìn về phía Lý huynh. Xem ra hôm nay Lý huynh thật có diễm phúc.”

Có người mở miệng, mang theo một chút ý cười.

Trong chốc lát, không ít tài tử nhìn về phía Tây Nam, kể cả là Lý Ân cũng không nhịn được mà nhìn về phía đó.

Hoàn toàn chính xác. Hướng tây nam có một nữ tử áo trắng đang lẳng lặng đứng cách đó không xa. Nữ tử này dùng lụa trắng che kín mặt, thế nhưng vẫn không che giấu được khí chất nghiêng nước nghiêng thành này, cùng với tư thái khiến lòng người rung động kia.

Cảm nhận được ánh mắt của nữ tử, trong lòng của Lý Ân càng vui sướng vạn phần. Trong lúc nhất thời hắn ta vậy mà lại say, bắt đầu ảo tưởng đến câu chuyện về đêm.

Chẳng qua thịnh yến trước mắt còn chưa kết thúc, hắn ta cũng không thể bước lên nói chuyện được.

Chờ đến khi yến hội kết thúc rồi nói sau.

Cũng chính vào lúc này.

Kinh đô Đại Ngụy, học đường Thủ Nhân.

Hứa Thanh Tiêu làm bạn với đèn khô, trong đầu đã hiện ra mấy kế hoạch nhưng mỗi lần đều bị Hứa Thanh Tiêu gạt bỏ luôn.

Ba thương hội lớn nâng giá ngay tại chỗ, hắn nhất định phải nghĩ ra một cách vừa có thể giải quyết tốt đẹp, vừa phải để ba thương hội lớn này ngoan ngoãn giao vật liệu, lại vừa phải khiến cho ba thương hội lớn giảm giá tiền xuống.

Hơn nữa là cực thấp, thậm chí là lỗ vốn.

Biện pháp rất khó, nhưng Hứa Thanh Tiêu không hề sợ những đầu đề khó như này,

Trên thực tế Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ ra được biện pháp rồi, nhưng những biện pháp này dùng để đối phó với các thương hội thì đơn giản, nhưng muốn đối phó với người đứng đằng sau bọn họ thì không có gì đặc sắc.

Hứa Thanh Tiêu nghĩ đến một cách, tra thuế, tra một nhóm dùng một nhóm.

Thế nhưng vấn đề là trời cao hoàng đế ở xa, ba thương hội lớn này có đưa sổ sách cho ngươi thu thuế hay không đã là một vấn đề. Cho dù là bệ hạ ra lệnh bảo đem sổ sách cho ngươi thì nhất định cũng là giả.

Sổ sách thật ngươi làm sao mà tìm được chứ?

Phái người đi? Người ta đút lót ngay lập tức, còn không nhận đút lót? Họ sẽ dâng mỹ nhân. Không nhận mỹ nhân à? Vậy chắc chắn cũng sẽ có những món đồ mà ngươi thích chứ ha?

Cái gì cũng không muốn sao?

Vậy thì sẽ đưa ngươi về nhà.

Cái gì? Hoàng đế sai người đi tra án mà chết sao? Ngươi hỏi ta có sợ hay không à? Sợ chứ, nhưng liên quan gì đến ta? Cũng chẳng phải là ta giết.

Hắn không có kẻ thù sao? Hắn sẽ không gây chuyện sao?

Từng bước phá án quận đến tỉnh, nói một câu dễ nghe thì Nữ đế không nắm quyền trong tay. Trên địa bàn người ta mới nể mặt ngươi một câu gọi bệ hạ, còn không nể mặt ngươi, thì ngươi làm được gì?

Cộng thêm bàn tay đen tối sau màn ngăn lại, nếu thật sự muốn áp đặt thì cam đoan sẽ khiến ngươi nổi loạn.

Chế hành.

Chế hành.

Giờ khắc này, cuối cùng Hứa Thanh Tiêu đã hiểu, Hoàng đế không có quyền là một chuyện khó chịu đến mức nào.

Nếu là năm doanh trại quân quyền đều ở trong tay Nữ Đế, lại thu thập hết các phiên vương một lần, đến lúc đó sợ hãi đao rộng sao?

Thương hội dám lên giá ngay tại chỗ sao? Vừa dò xét xong người nhà thì quay đầu đã có thương nhân mới bù lại.

Dị tộc dám nói câu nào? Một đạo thánh chỉ đi đến chỗ phiên vương các nơi chém người còn không phải cần vận dụng lực lượng của triều đình sao.

Phiên vương không muốn? Vậy thì cứ chọn phiên vương.

Đây chính là chỗ tốt của nắm quyền lực, Đại Ngụy bây giờ hoang phế đang chờ phục hưng, có rất nhiều việc cần phải hoàn thành. Trong tình trạng này, giang sơn xã tắc lung lay sắp đổ.

Mà muốn giữ vững chắc giang sơn, nhất định phải tập trung quyền lợi. Đại Ngụy chỉ có một tiếng nói, nếu không thì bất cứ chuyện gì đều sẽ gặp vô số trở ngại, không thể trì hoãn.

Vậy nên, giờ phút này Hứa Thanh Tiêu hiểu ra vì sao Nữ Đế coi trọng binh phù như thế.

Đến mức độ này, Hứa Thanh Tiêu ngẫm lại, nếu như mình mà là Hoàng đế thì chỉ sợ cũng sẽ làm như vậy.

Không có binh quyền, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ tới lui. Mỗi một bước đi đều cẩn trọng, sợ không cẩn thận đi nhầm.

Bởi vì không có nhiều cơ hội cho Đại Ngụy phạm sai lầm.

Đau đầu, đau đầu, đau đầu.

Quả thật Hứa Thanh Tiêu rất đau đầu, vấn đề hiện tại càng thêm nghiêm trọng.

Ba thương hội lớn lên giá ngay tại chỗ, chắc chắn triều đình sẽ không đồng ý. Hộ bộ cũng sẽ không đồng ý. Thế nhưng mà vật liệu nằm ở trong tay người ta, không cho ngươi thì làm sao?

Đi đàm phán nói giá, bảo ít thì cũng phải một tháng. Chờ sau khi khi đàm phán xong, Đại Ngụy chịu thiệt thòi, càng nghĩ càng thấy khó chịu, còn các thương nhân cũng tuyệt đối sẽ gây sự. Có người đang hy vọng công trình giuồng nước không thể trải rộng nhanh chóng được.

Cứ như vậy, nửa năm, thậm chí là thời gian một năm thì cũng không thể mở rộng được guồng nước.

Mà thời gian giành cho mình cũng không nhiều.

Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu không khỏi nhắm mắt lại. Hiện tại hắn có chút tâm phiền ý loạn.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

“Báo!”

“Hứa đại nhân, Thừa tướng xin ngài mau đến Ly Dương cung một chuyến, dự tiệc của Thái Bình thi hội.”

Âm thanh vang lên là giọng nói của một tên thị vệ ở học đường Thủ Nhân thỉnh cầu Hứa Thanh Tiêu tiến về hội thi.

“Không đi! Không đi! Nói với Trần Thượng thư, Hứa mỗ thấy trong người hơi khó chịu, không đi.”

Nghe thấy âm thanh này, Hứa Thanh Tiêu thẳng thừng mở miệng.

Đến lúc nào rồi mà còn tâm trạng đi dự tiệc, không đi không đi.

“Hứa đại nhân, bây giờ nhân tài mười nước đang diễu võ dương oai ở Thái Bình thi hội, Đại Ngụy văn đàn mất hết mặt mũi, mong rằng Hứa đại nhân đến cứu viện.”

Giọng nói của thị vệ vang lên, tràn đầy lo lắng và khát vọng.

Còn trong phòng thì Hứa Thanh Tiêu lại khẽ nhíu mày.

Nhân tài mười nước diễu võ dương oai ở Thái Bình thi hội?

“Hoa Tinh Vân đâu? Không phải y cũng đi sao?”

Hứa Thanh Tiêu không nhịn được hỏi lại.

“Hứa đại nhân, Hoa đại nhân có đi, thi từ của ngài ấy là một chữ ngàn vàng, xem như là hiếm có nhưng lại bị thơ Trần quốc ngăn chặn.”

“Hoa đại nhân muốn làm hai bài thơ nhưng trước đó Trần thừa tướng đã đặt quy định là mỗi người chỉ được viết nhiều nhất một bài thơ.”

“Vậy nên Hoa đại nhân không có tư cách nữa. Trước mắt, toàn bộ Đại Ngụy này chỉ có ngài mới có thể ngăn chặn được nhân tài mười nước này.”

Thị vệ kích động nói.

Nhưng mà lông mày Hứa Thanh Tiêu càng nhíu chặt hơn.

Một chữ ngàn vàng sao?

Bình Luận (0)
Comment