Chuyện này! Chuyện này! Chuyện này!
Sắc mặt của hai người đỏ lên, đây là sự kích động. Bọn họ đường đường là thượng thư nhưng vào giờ khắc này, bọn họ vẫn không kìm chế được.
Uống! Hôm nay không say không về! Không say không về!
Rượu trong chén của Trần Chính Nho tràn đầy, ông ta uống một ngụm. Trương Tĩnh đứng một bên cũng bất ngờ ực một hớp. So với Trần Chính Nho thì ông ta còn kích động hơn, khóe mắt của ông ta thậm chí còn ngấn lệ lấp lánh.
Mình thân là Hình bộ Thượng thư, không sánh bằng Trần Chính Nho. Trần Chính Nho là Đại Nho! Là thừa tướng! Có khả năng lưu danh thiên cổ nhiều hơn.
Còn ông ta, chẳng qua chỉ là một đóa bọt sóng bên trong dòng thời gian dài đằng đẵng.
Nhưng hôm nay.
Nhưng hôm nay Hứa Thanh Tiêu lại giao cho sinh mệnh mới, cái này là một cái tên thật đơn giản nhưng lại có thể khiến mình lưu danh thiên cổ, sao Trương Tĩnh có thể không kích động cho được? Sao Trương Tĩnh có thể không cảm động!
Thủ Nhân quả nhiên là người tốt.
Trương Tĩnh suýt chút nữa thì bật khóc, bởi vì hành động của Hứa Thanh Tiêu với ông ta mà nói thì có ý nghĩa quá lớn, có ý nghĩa quá khác thường.
Mà ba người Cố Ngôn, Vương Tân Chí, Chu Nghiêm bên kia không khỏi ra vẻ ghen ghét, nhất là Cố Ngôn, ông ta càng khó chịu hơn cả. Sao Hứa Thanh Tiêu không nhắc đến tên của ông ta chứ.
Khó chịu.
Về phần Lý Ngạn Long thì cũng không thấy khó chịu, chỉ cần làm tốt công trình guồng nước thì mình có thể lưu danh thiên cổ rồi.
Các Đại Nho trong Đại Ngụy Văn Cung thì càng chua chát hơn so với nhóm người Cố Ngôn. Bọn họ là Đại Nho nên càng quan tâm đến thanh danh hơn. Không ngờ Hứa Thanh Tiêu có thể như thế này.
Trong một thoáng, đáy lòng họ không hiểu sao có chút hối hận. Vì sao phải đối nghịch với Hứa Thanh Tiêu chứ, thật ra lúc đầu mọi người có thể giảng hòa mà.
Nhìn thấy Trần Chính Nho và Trương Tĩnh uống từng chén từng chén rượu một.
Hứa Thanh Tiêu cũng lại uống từng chén từng chén một.
Rượu ngon rót vào cổ họng, lửa nóng đốt người.
Giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu có hơi say. Tất cả những phiền não đều biến mất hết vào giờ phút này, thay vào đó là một loại khoan khoái, là một loại nhẹ nhõm.
Càng uống vào thì Hứa Thanh Tiêu càng nâng chén lên. Hắn vung tay ra, nước từ ao rượu nương theo hạo nhiên chính khí hướng về phía ngoài cung.
Đến nào!
Cùng nhau ca múa nào!
Đến nào!
Cùng nhau uống rượu nào!
Bỏ đi tất cả phiền não, hôm nay đến nghe thơ của ta.
Dòng rượu bám theo Hạo Nhiên chính khí, trong tích tắc hòa thành nước mưa rơi xuống kinh đô Đại Ngụy. Giờ phút này, tất cả các bách tính đều hiểu ý của Hứa Thanh Tiêu.
Đây là muốn bọn họ cùng say nha.
Dân chúng nháo nháo tìm đồ đến để nhận rượu trong ngày hôm nay. Trên đường phố không còn là không khí âm u đầy tử khí, cũng không trầm mặc như trước.
Thay vào đó, là tiếng cười, là tiếng uống rượu.
“Hứa đại nhân muốn cho chúng ta chúc mừng, muốn chúng ta không say không về.”
“Đến nào, cùng nhau uống rượu nào.”
“Đến nào, cùng nhau vui cười nào.”
Giữa đám người, có người đọc sách hiểu ra ý của Hứa Thanh Tiêu, hắn ta nâng chén lên, nhìn về phía Ly Dương cung hét lớn.
Giờ phút này, dân chúng lớn tiếng cười, kinh đô lại khôi phục lại vẻ phồn vinh náo nhiệt một lần nữa. Vậy nên bách tính nhìn thấy hết tất cả, mọi người uống rượu, rượu này quá ngon.
Rượu không say lại say lòng người.
Dữ quân ca nhất khúc,
Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính:
(Với người, ta xin hát
Người hãy nghe ta ca khúc nhạc)
Hứa Thanh Tiêu mở miệng lần nữa, dưới ngòi bút Xuân Thu làm thơ đỉnh cao.
“Chung cổ soạn ngọc hà túc quý,
Đãn nguyện trường tuý bất nguyện tỉnh!
Trần vương tích thời yến Bình Lạc,
Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước.
Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối quân chước.”
(Mâm cao cỗ đầy xem chẳng quý
Chỉ muốn say triền miên khôn tỉnh
Trần Vương trước mở yến Bình Lạc
Mười ngàn đấu rượu đùa say khướt
Chủ quán sao lại kêu thiếu tiền
Rót ngay rượu để ta vui tiếp)
Hứa Thanh Tiêu đã hơi say.
Khuôn mặt của hắn đỏ hồng, trong nháy mắt không biết uống bao nhiêu rượu ngon, dáng người của hắn lung lay nhưng lại hạ bút rất có thần.
Sáu trăm năm Đại Ngụy đương nhiên có một người gọi là Trần Vương, đương nhiên là cũng sẽ mở tiệc, có thể đối chiếu xưa nay, vậy nên Hứa Thanh Tiêu không thay đổi một chữ.
Hết một câu lại là đổ lượng lớn rượu ngon đổ vào miệng.
Hứa Thanh Tiêu say rồi, hơi choáng váng.
Từ sau khi vào kinh thành, không một ngày nào là Hứa Thanh Tiêu không sống dưới trạng thái khẩn trương và nghiêm túc, rất ít khi có thể thoải mái như vậy.
Hôm nay có rượu hôm nay sau, cần gì quan tâm sau này hắn thế nào, cần gì quan tâm hắn khiến nước lũ ngập trời.
Nhưng một khắc sau, rượu trong ao rượu đã không còn.
Vừa rồi bị Hứa Thanh Tiêu đưa ra bên ngoài.
Tương đương bên trong không còn rượu.
Chén rượu của tất cả mọi người đều trống rỗng.
Lúc này.
Hứa Thanh Tiêu trầm mặc.
Bút trong tay hắn từ từ buông xuống.
Thiên cổ danh thi đứng đầu này, vào giờ phút này cũng không hoàn toàn ngưng lại.
Tất cả mọi người nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
“Nhanh!”
“Nhanh chuẩn bị rượu ngon cho Thủ Nhân.”
Có người phát hiện ra vấn đề, không có rượu ngon thì Hứa Thanh Tiêu không làm được thơ.
Nhóm thị vệ nháo nhào lên đường, đưa rượu ngon đến.
Không ai có thể ngờ được Hứa Thanh Tiêu có thể dùng hết toàn bộ rượu trong ao rượu.
Nhưng mà thi từ thiên cổ này mắc kẹt ở đây, chuyện này khiến tất cả mọi người thật lo lắng.
Mỗi người đều biết tứ thơ này còn thiếu một câu cuối cùng, còn thiếu một câu cuối cùng thôi.
Nếu câu cuối cùng này không nói được.
Vậy thì tứ thơ này sẽ là tiếc nuối thiên cổ, nhất là với trạng thái say khướt hiện giờ của Hứa Thanh Tiêu, chờ đến khi hắn tỉnh lại, không nhất định là có thể viết xong.
Người làm thơ coi trọng nhất chính là trạng thái. Đã từng xảy ra một trường hợp giống như vậy, có người say mèm viết thơ trấn quốc, thế nhưng còn thiếu một câu cuối cùng, hắn ta đã ngủ thiếp đi.
Kết quả khi tỉnh lại thì không thể nối liền, cuối cùng uất ức mà dừng lại.
Đối với văn nhân mà nói thì quả thật là một nút thắt khó có thể mở ra được.
Cho nên lúc này mới có người mở miệng bảo nhóm thị vệ đi chuẩn bị rượu ngon, đồng thời cầu nguyên cho Hứa Thanh Tiêu đừng có gục xuống.
Không người nào ngờ được trong lúc mất chốt sẽ xảy ra chuyện này.
Mà người hy vọng Hứa Thanh Tiêu gục xuống nhất chính là đại tài mười nước. Bọn họ nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tiêu, hận không thể làm Hứa Thanh Tiêu… đổ gục xuống bây giờ.
Thị vệ lên đường đi tìm rượu ngon, nhưng bây giờ đang giữa hội thì đi đâu chuẩn bị đây. Đình điểm rượu ngon của tiệc là hai vạn cân, trong chớp mắt thật sự là không tìm thấy.
Thượng thư Lục bộ sốt ruột.
Các Đại Nho cũng sốt ruột, trừ Tôn Tĩnh An.
Viện trưởng tứ đại thư viện sốt ruột.
Bách tính Đại Ngụy sốt ruột.
Văn nhân Đại Ngụy cũng sốt ruột.
Bởi vì dưới yên hội, cơ thể của Hứa Thanh Tiêu đúng là có chút lung la lung lay.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn lộ ra nụ cười. Hắn nhắm mắt lại, giống như rơi vào tiên cảnh.