Có điều Hứa Thanh Tiêu biết một việc.
Thật ra dân ý vẫn không đủ, cần phải nhiều thêm một chút nữa thì như vậy mới ổn thỏa nhất.
“Nếu như vậy thì ngu đệ cáo từ trước.”
Hứa Thanh Tiêu nói.
“Hiền đệ đi thong thả.”
Hai người khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng Hứa Thanh Tiêu rời đi.
Mà lúc này.
Kinh đô Đại Ngụy.
Sau khi có Thương Tiến Tửu của Hứa Thanh Tiêu, toàn bộ kinh đô Đại Ngụy trào dâng từng trận rượu. Bất kể có phải là văn nhân hay không, mọi người đều tập hợp lại với nhau, chỉ cần mời rượu là sẽ có một câu "đừng ngừng chén".
Từng câu "đừng ngừng chén" dẫn đến các tửu lâu ở Kinh đô Đại Ngụy ăn nên làm ra, ít nhất là tốt hơn ngày thường ba bốn lần.
Nhóm văn nhân tập hợp lại một chỗ thảo luận về ý tứ trong bài thơ này của Hứa Thanh Tiêu. Mỗi câu đều phân tích rất nghiêm túc, thậm chí là tứ đại thư viện còn đặc biệt đưa Thương Tiến Tửu của Hứa Thanh Tiêu vào dạy học, nghiêm túc giảng giải thi từ kỳ diệu ở điểm nào, thi từ được ở điểm nào.
Càng nói thì đám người càng cảm thấy Hứa Thanh Tiêu quá giỏi.
Vì vậy dân ý càng ngày càng đậm càng nổi, chỉ là không bạo phát trong một chốc như hôm qua, thế nhưng cũng không ít.
Về phần văn nhân Đại Ngụy thì càng thư thả hơn.
Tất cả văn nhân Đại Ngụy đều gọi bạn kết bè, tập hợp ở một chỗ, có tình đi đến tửu lâu nhân tài mười nước tập hợp để bắt đầu thảo luận về Thương Tiến Tửu của Hứa Thanh Tiêu.
Hoặc là kể lại tỉ mỉ chuyện ngày hôm qua, có không ít bách tính nghe mà như si như say.
Những văn nhân không can dự cũng vô cùng xúc động.
Nhưng điều này khiến cho nhân tài mười nước vô cùng khó chịu.
Hôm qua vốn tưởng rằng đã cho Đại Ngụy một cái tát, lại không ngờ rằng cái tát này lại rơi vào mặt mình, mà tệ nhất là Lý Ân còn bị chọc tức đến ngất đi.
Đây quả thực là sỉ nhục.
Nhưng ngẫm lại thì cũng không còn gì để nói. Đổi lại là ai thì có lẽ cũng đều giận đến ngất đi. Dù sao, nói thật thì khi mình vừa mới làm ra được thơ trấn quốc, theo lý thuyết thì phải đến lượt mình nở mày nở mặt mới đúng.
Kết quả Hứa Thanh Tiêu lại làm ra một bài thiên cổ danh thi, thẳng thừng đè chết thơ trấn quốc của hắn ta. Hắn ta chẳng những không trở thành người thắng cuối cùng mà ngược lại còn trở thành kẻ thua lớn nhất.
Ngươi nói xem có tức hay không? Có ai mà không choáng váng?
Nhưng bây giờ càng tức giận hơn chính là những văn nhân Đại Ngụy này lại lấy chuyện ngày hôm qua ra miêu tả sinh động như thật, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối, kích động cảm xúc giống như biến bọn họ thành nhân vật phản diện trong mấy tiểu thuyết dân gian kia.
Hứa Thanh Tiêu trở thành bên chính, đánh mặt bốp bốp, liệu có thể không tức giận sao?
Mặc dù mọi người đều biết ngay sau đây sẽ đến phần đấu thơ, đồng thời cũng đã chuẩn bị kỹ càng để lấy lại danh dự trong phần đấu thơ này.
Nhưng vẫn không chịu nổi mấy văn nhân Đại Ngụy khó chịu cười cợt.
Xưa nay văn nhân vốn đã kiêu ngạo, ngươi thấy ta ngứa mắt, ta cũng thấy ngươi ngứa mắt, huống chi là văn nhân Đại Ngụy và văn nhân dị quốc.
Kết quả là không thể tránh khỏi mâu thuẫn.
“Nực cười! Ngày đầu tiên của Thái Bình thi hội, đại nho đã thiên vị văn nhân Đại Ngụy các ngươi, cướp đi hạng nhất. Chuyện này thôi cũng bỏ đi.”
“Sang đến ngày thứ hai của Thái Bình thi hội, Đại Nho vẫn thiên vị các ngươi, cướp đi hạng đầu của nhân tài mười nước. Nếu như không phải có Hoa huynh - Hoa Tinh Vân tự mình đến cầu xin chúng ta thì các ngươi nghĩ đến ngày thứ ba chúng ta sẽ đi sao?”
Ở một chỗ trong tửu lâu, tiếng người huyên náo, mười văn nhân tụ tập lại cùng một chỗ, phần lớn bách tính Đại Ngụy ngồi một bên nghiêm túc lắng nghe.
Nhưng giữa lúc đó có vào chục người bước từ trên lầu xuống, đều là nhân tài của mười nước. Bọn họ đứng ở đây nghe thấy tài tử Đại Ngụy kể về chuyện hôm qua nên không nhịn được mà mở miệng nói thế.
Giọng nói vang lên, văn nhân Đại Ngụy cũng không phục.
“Buồn cười.”
“Thiên vị sao? Vậy thì ta đây hỏi một chút. Thái Bình thi hội lần này, quả thật là chất lượng của cả hai bài đều tương xứng, người là giám khảo cũng là nho giả của Đại Ngụy. Ngươi muốn nói thiên vị à? Vậy thì ta hỏi ngươi một câu.”
“Nếu như có một viên đá từ xa bay đến, sắp rơi xuống Đại Ngụy, làm hại trăm người, rơi xuống nước các ngươi, làm hại trăm người, xin hỏi ngươi sẽ chọn cái gì?”
Văn nhân Đại Ngụy quả nhiên là xảo trá, không trả lời thẳng vào câu hỏi mà là cho đối phương một lựa chọn để cho đối phương trả lời.
“Ngươi nói Nho giả của Đại Ngụy ta thiên vị? Vậy cũng tính là thiên vị? Chất lượng của hai bên đều tương xứng, vì sao không được chọn văn nhân Đại Ngụy? Vì sao lại phải chọn các ngươi?”
“Ngươi!”
“Già mồm át lẽ phải, đây là hai chuyện, dựa vào đâu lại hợp làm một?”
Nhân tài mười nước lạnh lùng mở miệng cho rằng đây là hai vấn đề khác nhau, vậy nên không trả lời.
“Nực cười, ngươi không dám nói là bởi vì trong lòng ngươi đã có đáp án.”
“Nếu như Thái Bình thi hội này do mười nước các ngươi tổ chức thì chỉ sợ là kể cả chất lượng rõ ràng thấp hơn nhưng mười nước các ngươi cũng sẽ thiên vị người nhà.”
“Vậy nên hai chữ thiên vị này không cần phải nói nữa. Tự mình tìm cho mình một lý do mà thôi, không được là không được.”
“Còn về ngày thứ ba có đến hay không à? Ngày thứ hai các ngươi đã thẳng thừng rời trận, không để cho Đại Ngụy ta chút mặt mũi nào. Nói một câu khó nghe, không đến thì cút, chẳng lẽ Thái Bình thi hội này thiếu đi nhóm nhân tài mười nước các ngươi thì nước ta không sống được sao?”
“Đương nhiên, nếu như hôm nay các ngươi có thể gian lận thơ rồi nghênh ngang rời đi thì ta cũng không phản đối.
Cái tên văn nhân Đại Ngụy này quả nhiên là lưỡi nở hoa sen. Mỗi một câu nói ra đã phản bác lại chuyện thiên vị, lại còn giễu cợt đối phương, dẫn tới người người khen hay.
“Được! Nói hay lắm!”
“Đúng vậy, là các ngươi không nể mặt Đại Ngụy ta trước, bây giờ bị đại tài của Đại Ngụy ta dạy dỗ lại, vui mừng vui mừng.”
“Chuyện ngày đó chúng ta tận mắt nhìn thấy Đại nho còn chưa mở miệng giải thích mà các ngươi đã rời đi, không hề nể mặt chút nào. Chuyện này nếu không phải là trong Thái Bình thi hội, thì không có tôn ti, đổi lại vào bất cứ lúc nào các ngươi làm nhục văn đàn Đại Ngụy của chúng ta như vậy thì chắc chắn sẽ mời thánh ý đến áp chế các ngươi.”