Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 500 - Chương 500: Kinh Đô Lại Đánh Nhau! Ám Chỉ Của Cố Đại Nhân (5)

Chương 500: Kinh Đô Lại Đánh Nhau! Ám Chỉ Của Cố Đại Nhân (5)

Sách bản đẹp được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Đến lúc đó chỉ có thể trừ đi thu nhập của bách tính, vậy thì lại dẫn đến oán thán.

Nói gần nói xa cuối cùng ý nói là, nâng giá ba phần, đây là phần tăng dựa trên một vạn lượng. Nói cách khác, nếu như muốn tất cả các vật liệu thì phải bỏ ra một vạn ba ngàn lượng, ngân lượng trong đó sẽ đền bù cho bách tính, để Hộ bộ cấp phát cũng được.

“Bọn chúng lấy bách tính làm lý do muốn ép ta phải nghe theo chúng. Hơn nữa lão phu cũng đã cho người đi nghe ngóng tin tức, đúng là ba thương hội lớn đã để cho người dưới đi thông báo đến bách tính, hứa là một khi triều đình tình nguyện thu hoạch sớm thì sẽ đưa cho bọn họ ngân sách đền bù.”

Cố Ngôn trầm giọng nói.

“Ta hiểu rồi.”

“Thủ đoạn này rất sáng suốt.”

Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu. Hắn hiểu được như vậy là có ý gì.

Lúc đầu, theo suy nghĩ của hắn thì ba thương hội lớn nâng giá lên tầm năm trăm lượng đã là giới hạn, dám mở miệng nói một ngàn thì chính là phát điên.

Nhưng bọn họ biết, bất kể là nâng giá nhiều hay ít thì cũng sẽ bị bêu lên là kẻ làm tổn thất tiền bạc của đất nước lúc khó khăn.

Đến lúc đó, khi công trình guồng nước thành công, Đại Ngụy tăng thuế, bách tính an cư lạc nghiệp thì đám người này phải chết là điều không thể nghi ngờ.

Vậy nên bọn chúng cũng học được từ mình, dùng dân ý dân tâm làm hậu thuẫn. Bọn họ nâng giá cả lên cao, bản thân kiếm được tiền, đồng thời cũng muốn kéo theo bách tính đứng chung để chào giá, cứ như vậy, chẳng những có thể móc sạch vốn liếng của Đại Ngụy.

Hơn nữa còn có thể thu được dân tâm, đến lúc đó xem như là Đại Ngụy muốn động vào bọn chúng thì cũng không tìm được lý do gì thích hợp.

Dù sao đó cũng là kế mưu sinh của bách tính, đó cũng là tội sao?

Trừ khi Nữ đế một tay che cả bầu trời, không cho ngươi giải thích bất cứ điều gì, nói giết là giết. Nếu không, chỉ cần có bất cứ trở ngại gì thì Nữ đế đừng mong động vào đám người này.

“Cố đại nhận, ngài có ý gì?”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hỏi Cố Ngôn.

Dù sao đây cũng là lão tiền bối, có một số việc vẫn phải hỏi ý của ông ta một chút.

“Bọn họ dùng dân ý để rao giá trên trời, thật vô liêm sỉ.”

“Hộ bộ không thể nào đồng ý, lão phu cũng không có khả năng đồng ý, kể cả là không làm công trình guồng nước thì cũng không thể nào đồng ý.”

Cố Ngôn mở miệng, thái độ của ông ta rất kiên quyết.

Nâng giá lên năm phần? Đây là khái niệm gì? Tương đương nói năm vạn guồng nước phải rủ đi một nửa, hoặc là bỏ ra bảy vạn năm ngàn hai trăm vạn lượng bạc trắng ra để làm năm vạn guồng nước. Quốc khổ của Đại Ngụy chỉ còn tám vạn vạn lượng.

Như vậy chẳng phải là vốn ban đầu cũng bị mất sao?

Nếu như ông ta đồng ý cái này, vậy thì vị trí Hộ bộ thượng thư này của ông ta coi như là chấm hết.

“Ừm, giá tiền này, ta cũng không thể chấp nhận.”

“Chẳng qua lại gọi thêm một phong thư cho bọn chúng, xem giá thấp của bọn chúng là bao nhiêu. Nâng giá lên năm phần là không thể nào.”

Hứa Thanh Tiêu cũng nghĩ như vậy.

Nhưng hắn tình nguyện tiếp tục đám phán.

“Còn gửi thư nữa? Dám mở miệng nâng giá năm phần, hơn nữa còn dựa theo khung một vạn lượng để tính toán đã nói rõ sao bọn chúng có thể nhượng bộ được, ít nhất thì cũng phải một vạn lượng trở lên.”

Cố Ngôn nhíu mày. Đối phương chào giá quá cao, coi như là lùi một bước thì thế nào? Một vạn một ngàn lượng sao? Hay một vạn hai ngàn lượng?

Vượt qua bảy ngàn năm trăm hai mươi thì đã không đáp ý, huống chi là nhiều như vậy.

“Cố đại nhân, nếu như ngài tin lời ta thì gửi lại một phong thư nữa. Tin ta.”

Chỉ là Hứa Thanh Tiêu lại bình tĩnh mở miệng, lúc hắn nói ra một câu kia, trong nháy mắt đã khiến Cố Ngôn hơn kinh ngạc.

“Thủ Nhân, ngươi có cách sao?”

Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu biểu cảm như vậy, Cố Ngôn không nhịn được hỏi thăm.

“Cũng gần như vậy.”

Hứa Thanh Tiêu trả lời một cách mơ hồ.

Mà Cố Ngôn có chút im lặng, sau khi nghĩ nghĩ thì không khỏi mở miệng nói.

“Được, lão phu tin tưởng ngươi. Chuyện này cho ngươi xử lý, nếu như giá cả hạ xuống thì tất cả đều như cũ, thế nhưng giá không hạ thì chuyện guồng nước phải tạm hoãn lại.”

Cố Ngôn khẽ gật đầu rồi nói vậy.

“Ừm, đa tạ đại nhân.” Hứa Thanh Tiêu nói lời cảm ơn.

Mà nghe hắn nói như vậy, Cố Ngôn cũng không mấy vui vẻ.

“Đa tạ cái gì, lão phu coi trọng ngươi, ngươi lại là Hộ bộ Thị Lang, là người một nhà cả, cần gì phải cám ơn ta.”

“Thủ Nhân à, người như ngươi khiêm tốn hiếu khách, sau này không cho phép như vậy. Còn nữa.”

“Không thể viết ta vào trong thi từ, biết chưa?”

Cố Ngôn mở miệng nói mấy lời đứng đắn.

Lời này vừa nói ra, Hứa Thanh Tiêu bất ngờ.

A… chuyện này!

“Được rồi, lão phu đi đây. Nhớ kỹ, đừng có viết lão phu vào, đều là người một nhà, người một nhà cả.”

Cố Ngôn đến đây là để trao đổi với Hứa Thanh Tiêu về chuyện của ba thương hội lớn, vốn dĩ chỉ muốn nói chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ của Hứa Thanh Tiêu thì giống như là có cách giải quyết rồi, nên ông ta cũng không nói nhiều. Còn về chuyện thứ hai thì tương đối quan trọng.

Hiện tại trong Lục bộ, Trần Chính Nho vẫn còn đỡ bởi dẫu sao cũng là Đại Nho, có đức vọng nên giống như mọi ngày. Thế nhưng Trương Tĩnh thì không giống như vậy, nhìn thấy người là đọc một bài Thương Tiến Tửu, sau đó còn muốn từ trên xuống dưới Hình bộ đều phải đọc thuộc lòng bài thơ này.

Nói là ca ngợi Hứa Thanh Tiêu, nhưng trên thực tế thì sao? Không phải là chỉ khoe khoang mình lưu danh thiên cổ à.

Càng quá đáng hơn chính là Trương Tĩnh cho người vẽ vào bức tường bên ngoài nhà mình cảnh tượng của Thái Bình thi hội, có ý vẽ ra một màn Hứa Thanh Tiêu làm thơ rồi viết Thương Tiến Tửu lên.

Quả thật là không nên quá đắc ý.

Cố Ngôn rất tức giận. Hắn thân là Hộ bộ Thương thư, cũng đọc qua sách vở, là một Nho sinh, còn là Nho sinh Thất phẩm nữa nên càng hiểu biết sớm hơn mấy năm so với Trương Tĩnh.

Thật không ngờ rằng, Trương Tĩnh vậy mà có thể lưu danh thiên cổ. Sao ông ta có thể không ghen tị chứ.

Nhưng lại không có ý nói rõ cho Hứa Thanh Tiêu, bởi không thể nào nói, lần sau khi ngươi làm thơ nhớ thêm tên ta đấy. Làm vậy không thấy xấu hổ sao?

Cố Ngôn đi rồi.

Hứa Thanh Tiêu nhìn bóng lưng của Cố Ngôn, có chút im lặng. Xem ra trên đời này không có người nào không thích thanh danh cả.

Có điều, việc này không quan trọng, lần sau thêm tên Cố đại nhân vào là được.

Trước mắt, Hứa Thanh Tiêu nhìn bức thư trong tay rồi lại rơi vào trầm tư.

Bình Luận (0)
Comment