Đại Nguy tuy rằng suy bại, nhưng không suy đến nỗi đến chút cốt khí ấy cũng không có!
"Nếu Hứa Thanh Tiêu ở đây thì tốt quá rồi, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ ra tay ngay."
"Ừ, ta cũng cảm thấy nếu Thủ Nhân huynh ở đây, đám người này có dám hò hét không?"
"Ta bỗng nhiên phát hiện Hứa huynh tuy rằng kiêu căng ngạo mạn, nhưng hắn là người biết bênh vực kẻ yếu, nếu như ta có quan hệ tốt với Hứa huynh xem, Hứa huynh chắc chắn sẽ bênh vực chúng ta."
"Chẳng cần nói đến bênh hay không bênh, chuyện này chúng ta có làm sai gì đâu, nếu Thủ Nhân huynh ở đây, chắc sẽ giúp chúng ta xả cơn giận này ngay."
Một vài người thì thầm lào xào, thanh âm rất nhỏ, nhưng trong chớp mắt lan ra ngoài, mọi người ở đây đều chút không hài lòng, đúng là rất ghét bị Đại Nho nhà mình tức giận mắng mỏ.
Liếc trộm sang đám đại tài mười nước kia xem, cả đám vênh mặt lên tận trời, thậm chí còn lộ ra vẻ hí hửng, đúng là một đám hèn.
Cho nên mọi người đột nhiên nhớ đến nếu Hứa Thanh Tiêu ở đây, đoán chắc đám đại tài mười nước này không dám hó hé gì, thậm chí dựa theo cái tính cách của Hứa Thanh Tiêu, đại tài mười nước này không khéo còn bị đánh thêm cho.
Đáng tiếc là Hứa Thanh Tiêu không ở đây.
Đúng thế, Hứa Thanh Tiêu đi đâu rồi? Sao hắn mãi chưa đến? Đừng nói là cảm thấy ghê tởm đám đại tài mười nước này nên không đến chứ?
Giờ phút này, chúng văn nhân Đại Ngụy thấy hơi tò mò, song trong lòng cũng rất khổ sở, không hiểu sao vào lúc đó, bọn họ bỗng nhiên sinh ra một loại hảo cảm nói không lên lời với Hứa Thanh Tiêu.
"Được rồi, chọn đề đi."
Nhưng cũng vào lúc này, giọng Trần Chính Nho vang lên, chân mày ông hơi nhíu lại, nghĩ Tôn Tĩnh An hơi quá quắt thật, nhưng cũng không thể nói thẳng mặt được, nghĩ lại cũng không có cách nào hết.
Chỉ đành để buổi đấu thơ diễn ra thật nhanh thôi.
"Đại tài mười nước phái người ra bắt đầu chọn đề."
Tôn Tĩnh An cũng không tỏ vẻ gì hết, ông ta cũng nhận ra được sự bất mãn của văn nhân Đại Ngụy, thế thì đã sao? Bản thân ông ta đại diện cho Văn cung Đại Ngụy, đại diện cho Văn cung Đại Ngụy là vị Thánh Nhân thứ năm, theo tính chất bắc cầu, bản thân ông ta đại diện cho Thánh Nhân.
Bọn họ không vui, vậy thì đã sao? Bản thân ông ta làm sai điều gì à? Không sai gì hết.
Bởi vì bản thân ông ta đang đứng trên lập trường của chính quốc gia mình, đứng ở trên lập trường của Thánh Nhân để răn dạy, người ta kêu gào thì cứ để người ta kêu gào, bản thân mình cứ tranh cãi ầm ĩ với đối phương, chẳng phải khiến mình không có chút phong thái đại quốc nào ư?
Còn về tình nghĩa cá nhân? Bọn họ xứng à?
Thân ông ta là Đại Nho, cũng không dám có suy nghĩ tình cảm tư nhân, đứng ở trên lập trường của quốc gia, đứng ở trên lập trường của Thánh Nhân, có đôi lúc bản thân mình bị hại cũng chỉ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, huống hồ là những người này?
Về phần bọn họ có dám làm náo loạn lên không? Tất nhiên không dám rồi!
Bởi vì bản thân ông ta đại diện cho Thánh Nhân, bọn họ có dũng khí làm loạn với Thánh Nhân hả?
Đây chính là suy nghĩ cùng với sức mạnh của Tôn Tĩnh An.
Mà đúng lúc này, ở giữa đại tài mười nước, có người bước ra, là đệ nhất tài tử Tấn Quốc, Vương Ngộ.
Y chậm rãi đi lên trên bàn yến tiệc, cúi đầu về phía Tôn Tĩnh An, vô cùng cung kính.
Cái cúi đầu này, cố ý cúi để đám văn nhân Đại Ngụy nhìn.
"Vương Ngộ, ngươi chọn đề đi."
Tôn Tĩnh An nói vậy.
Người kia cũng không chần chừ gì, nhìn thẳng vào chính giữa đề thi một thoáng, sau đó từ tốn nói.
"Vậy chọn đề "Phong Nguyệt" đi."
Vương Ngộ nói ra đề hắn chọn, chẳng qua hắn tiếp tục nói thêm:
"Đúng rồi, Tôn nho, nếu có thể hãy thêm một yêu cầu, đã lấy phong nguyệt làm đề, thì trong thơ nhất định phải có chữ phong cùng với chữ nguyệt, đồng thời không được đi liền nhau, phải tách riêng ra có được không?"
"Tất nhiên nếu Đại Ngụy không đồng ý, cũng không sao cả, nếu như đồng ý, cũng có thể đưa ra yêu cầu tương tự cho chúng ta."
Vương Ngộ bỗng nhiên hướng về phía Tôn Tĩnh An nói như thế.
Lời nói này khiến cho Đại Ngụy từ trên xuống dưới đều khó chịu.
Lời này có ý gì hả? Ý của lời này không phải đang nói sợ Đại Ngụy lộ đề sao?
Cho nên mới phòng thêm một chiêu này, chơi gì chơi bẩn thế.
Lục bộ Thượng thư cùng nhau nhíu mày, đúng là không thoải mái thật, cái tên Vương Ngộ này nhìn thì đưa ra đề nghị, nhưng sự thật là đang gián tiếp mỉa mai Đại Ngụy lộ đề.
Đồng ý, thì thành phe bị động.
Không đồng ý, lại bị chê hèn.
Nhưng theo bình thường mà nói, có chút khí phách can trường sẽ không đồng ý, ngươi nói cái gì cơ? Đúng là coi Đại Ngụy chúng ta không có chút khí thế gì hả?
Trần Chính Nho đang định nói, nhưng lúc này Tôn Tĩnh An đã lên tiếng.
"Được."
Ông ta thản nhiên trả lời, một chữ được, đồng ý.
Bởi vì, không thẹn với lương tâm, cũng không sợ ngươi gài thêm cái bẫy nào hết.
Nhưng lời này vừa thốt lên, trong lòng mọi người không nhịn được cau mày.
"Như vậy thì quá tốt rồi, nếu thua nữa thì ta đây tâm phục khẩu phục."
"Tôn nho ngài đây đúng là có khí phách của Đại Nho."
Vương Ngộ cười cười, cúi đầu về phía Tôn Tĩnh An.
Tôn Tĩnh An không ra vẻ gì cả, mà nhìn về phía đệ tử Đại Ngụy nói: "Bọn ngươi cũng bắt đầu chọn đề đi."
Lời vừa vang lên, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một cái, đúng là không muốn đi lên chút nào cả, bởi vì đều ghét cay ghét đắng đám đại tài mười nước kia, nhưng có rất nhiều ánh mắt đều rơi trên người Hoa Tinh Vân.
Dù sao trừ Hứa Thanh Tiêu ra, hắn cũng là người tài hoa nhất trong thế hệ thanh niên Đại Ngụy này.
Nhận được ánh mắt của mọi người, Hoa Tinh Vân thở ra một hơi, chuẩn bị đi lên chọn đề, nhưng vào đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Hứa Thanh Tiêu, Hứa đệ nói, nếu đến đoạn chọn đề thì cứ để văn nhân mười nước tự mình chọn đi, đỡ bảo là mình bắt nạt bọn hắn."
Theo thanh âm này vang lên, ngay tức khắc ánh mắt của tất cả người ở đây đều phóng vào chính giữa.
Là Trần Tinh Hà.
Bị đại tài mười nước cứ khích mãi cho sôi máu lên, Trần Tinh Hà cũng không nín được nữa, vốn dĩ Hứa Thanh Tiêu không nói những lời này nhưng hôm nay hắn ta đã lấy danh nghĩ Hứa Thanh Tiêu để lên tiếng.
Hắn ta tin rằng Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ nói như vậy.
"Hứa Thanh Tiêu là sư đệ của hắn hả?"
"Người kia là ai vậy? Không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại là sư đệ của hắn!"
"Có thể trở thành sư huynh của Hứa Thanh Tiêu, đương nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ."
"Các hạ, xin hỏi tại sao Hứa Thủ Nhân không tới vậy?"
"Đúng thế, Hứa Thủ Nhân sao không tới thế?"
"Thủ nhân huynh đâu rồi?"