Bọn họ tò mò, trong mắt cũng ngập tràn không thể lý giải được.
Mọi người cũng không dám nói thêm tiếng nào hết, mà tài tử mười nước từ nãy giờ vẫn bị quây trong trạng thái hồn treo ngược cành cây, tạm thời vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Tất cả mọi người đều được đám thị vệ đưa ra khỏi Ly Dương cung, bọn họ rất sợ Ly Dương cung sập xuống.
Sập xuống gây chết người, ai chịu nổi?
Chờ đám người Trần Chính Nho đi ra được thì vần thơ ở trên bầu trời cũng đã tan sạch, chữ to màu vàng kim biến mất, hào quang trong nháy mắt cũng biến mất theo.
Kinh đô Đại Ngụy vốn đang như mặt trời ban trưa, giờ đây lại quay về lúc đêm khuya.
Khiến mọi người tò mò thật đấy.
"Đây là chuyện gì vậy? Trần nho?"
"Tôn nho, tài khí ngoạn mục khổng lồ như vậy sao lại biến mất rồi?"
"Trần huynh, tài khí ban nãy sao mất sạch rồi vậy?"
"Chẳng lẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn hả?"
Mọi người tò mò hỏi Trần Chinh Nho, Tôn Tĩnh An, thậm chí là cả Trần Tinh Hà.
Nhưng cả ba người cũng không hiểu mô tê gì, bọn họ nhíu mày cùng nhìn lên sắc trời, đúng là không biết chuyện gì vừa xảy ra hết.
Tâm hồn Trần Tinh Hà vẫn đang treo ngược ở trên cung trăng, hắn không phải ngu người vì thiên cổ danh thi của Hứa Thanh Tiêu, mà vì khả năng đoán trước đề của mình, sao mà đỉnh thế?
Đoán cái nào trúng cái đấy?
Nhưng tại sao lúc chọn đại - tiểu thì lại thua trắng tay nhỉ?
Nhưng mà.
Một canh giờ trước.
Bên trong Tuý Tiên câu.
Cao Sơn các.
Mâm cao cỗ đầy bốc hơi nóng nghi ngút, Hứa Thanh Tiêu và Cố Ngôn ngồi xuống.
Kèm theo đó là tiếng chuông nhỏ nhẹ vang đến, là từ Ly Dương cung.
Tiếng chuông này đại diện cho việc thịnh yến bắt đầu rồi.
"Thủ Nhân, có thật là không sao không?"
Cố Ngôn hơi nhăn mày lại, hơi tò mò nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt ông mang theo lo lắng thật, dù sao dựa theo lý thuyết thì giờ Hứa Thanh Tiêu phải ở trong Ly Dương cung rồi.
Nhưng lại ngồi cùng mình ở đây, nếu để đám Thượng thư kia biết, đoán chắc sẽ mắng chết mình luôn, nếu như đấu thơ hôm nay thua thì mình phải mua quan tài sẵn rồi.
Cho nên mới bảo không lo là nói phét.
"Không sao."
"Cố đại nhân, đợi lát nữa tất cả mọi chuyện đều để Thanh Tiêu nói đi, cho dù có thế nào thì ngài cũng đừng tiếp lời, chỉ cần ngài đừng nói gì hết, cho dù Thanh Tiêu nói sai thì cũng không sao cả."
Ngay từ đầu Hứa Thanh Tiêu đã không lo lắng gì đến hội thi thơ Thái Bình rồi.
Ngược lại chuyện hắn quan tâm bây giờ hơn là việc đối mặt với tam thương của Đại Ngụy kìa.
Tấn Thương Quảng Lăng!
Huy Thương Bắc Hồ!
Cống Thương Nam Lâm!
Thương nhân ở Đại Ngụy không ngàn thì vạn, nhưng mà to nhất chỉ có Ngũ gia, nguyên vật liệu để khởi công xây dựng công trình guồng nước thì nằm trong tay ba nhà này.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu muốn nhìn thử xem rốt cuộc đám thương nhân Tam gia này đến kinh đô là ôm theo mục đích gì.
Nhưng cũng vào lúc này, có một vài tiếng bước chân vọng đến.
Chốc lát cửa của nhã các chậm rãi mở ra, ba bóng người xuất hiện ở trong mắt Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ đều đã có tuổi, đầu bạc trắng, nhưng quắc thước minh mẫn, quần áo trên người không lộ vẻ phú quý, ngược lại có vẻ khiêm tốn, nhưng nhìn chất liệu vải thì cũng không phải loại tầm thường gì.
"Chúng ta xin được bái kiến Cố thượng thư, bái kiến Hứa thị lang."
Ba người nhìn thấy Cố Ngôn và Hứa Thanh Tiêu, đã ngay lập tức cúi đầu, tôn kính không gì sánh lại được.
Dù sao thì bọn họ cũng là người làm ăn buôn bán, Cố Ngôn với Hứa Thanh Tiêu chính là mệnh quan triều đình Đại Ngụy, đương nhiên phải tôn trọng rồi.
"Chư vị ngồi xuống đi."
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, bảo mọi người ngồi xuống.
Ba người nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu, không nhiều lời, ngồi thẳng xuống.
"Cố thượng thư, chúng ta đến chậm, xin kính ngài một lời tạ lỗi."
Nhưng Cố Ngôn chỉ gật đầu lại không nói gì cả, thân ông là Thượng Thư, trong mắt ông những tên thương nhân này là cái gì? Nhưng mà nếu không phải vật liệu ở trong tay bọn họ, thì bọn họ lấy tư cách gì để ngồi chung mâm cơm với ông?
"Nào, chúng ta xin được kính Cố thượng thư một chén, cũng kính Hứa tiểu hữu một chén, tỏ lòng áy náy."
Lão già bên Huy Thương rót rượu ra, đứng dậy nói, ông ta gọi Cố Ngôn là Cố thượng thư, mà xưng Hứa Thanh Tiêu là tiểu hữu, không biết lời trong lúc đó mang theo vài... ý tứ gì đó khác.
Nhưng mà với cái tuổi này của bọn họ, gọi một tiếng tiểu hữu cũng không phải quá quắt.
Vả lại trên mặt dù mang theo ý cười, nhưng đúng là tức giận, dù sao cũng là hậm hực của bản thân thôi.
Cố Ngôn đánh mắt nhìn sang phía Hứa Thanh Tiêu, mà Hứa Thanh Tiêu không có vẻ gì là tức giận cả, ngược lại còn tự mình rót rượu nữa.
Tức thì mọi người cùng nâng chén, Cố Ngôn và Hứa Thanh Tiêu chỉ nhấp một ngụm nhỏ, ba người kia thì uống cạn.
Sau khi uống xong, lão già bên Cống Thương nhíu mày nói: "Ta nghe nói Hứa tiểu hữu có tửu lượng hơn người, nhấp một ngụm thôi là có ý gì? Chẳng lẽ rượu này không ngon sao? Người đâu, mang rượu ngon đến đây."
Ông ta há miệng ra không phải trách Hứa Thanh Tiêu chỉ nhấp hờ bờ môi, mà trách tội rượu ở trong tửu lâu này không ngon, đây chính là chỗ thông minh của thương nhân, không vui trong lòng cũng phải lộ ra thật khéo.
"Thôi không cần đâu."
"Mấy ngày trước Hứa mỗ uống nhiều rượu đã lỡ tay làm ra sai lầm, bệ hạ ra chỉ không cho phép ta uống rượu nữa, nhưng hôm nay được gặp măt ba vị, Hứa mỗ nhấp một chút bày tỏ thành tâm muốn trò chuyện."
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
Mà ba người cũng không ép uổng thêm làm gì nữa.
Chỉ đành hướng về phía Cố Ngôn mời rượu không ngừng.
Rượu sau ba tuần, Cố Ngôn mới nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu, mà Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu ngay ý ông là gì, lập tức nói.
"Chư vị, hôm nay Cố đại nhân đến đây cũng muốn trao đổi với ba vị chuyện liên quan đến vật liệu như dầu và dây mây."
"Hôm nay rượu đã quá ba tuần, chi bằng cùng nhau nói chuyện thoải mái thôi."
Hứa Thanh Tiêu nói, trước tiên dẫn dắt đề tài vào trong chuyện dầu và dây mây.
Thế nhưng ba người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một chốc, sau cùng bên Cống Thương đứng ra nói chuyện.
"Ba người chúng ta vội vàng tới đây, một vài thư tín liên quan đến còn chưa đọc, để bảo đám gia đinh mang đến đây vậy, đó cũng do tộc trưởng giao cho chúng ta."
"Nếu không có thư từ bên nhà gửi đến, chúng ta cũng không dám tự mình ăn nói linh tinh."
Bên ngoài lão già Cống Thương cười khổ nói, nhưng lời này có quỷ mới tin ông?
Ba người đều không mang đến? Rõ ràng là đang muốn kéo dài thời gian.
Trong nháy mặt, sắc mặt Cố Ngôn thay đổi, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại cười nói: "Không sao, dù sao thì thời gian còn dài, đợi một lát cũng không sao."