Có điều Hắc Vân Các vào thời Võ Đế đã trượt dốc, lúc ấy thiên hạ náo loạn, Hắc Vân Các cũng bị xúi giục gần hết, tuy rằng đều cống hiến vì hoàng đế, nhưng người thuộc về phe mình thì không nhiều, chỉ chiếm một phần nhỏ.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao nàng phải lập ra Cẩm Y Thiên Vệ, nàng cần một tổ chức tình báo mạnh mẽ hơn nữa, chuyên giám sát chặt chẽ các Phiên Vương khắp nơi, nho thần Đại Nguỵ, thậm chí là các văn võ bá quan.
Đáng tiếc là, sau khi Cẩm Y Thiên Vệ xuất hiện thì các thế lực khắp nơi đều muốn dây máu ăn phần, đều muốn nhúng tay vào, dẫn đến việc tuy rằng đã thành lập được Cẩm Y Thiên Vệ, nhân số cũng lớn nhưng người phục mình thật thì chẳng có bao nhiêu.
Nữ đế biết mình cần thứ sức mạnh nào, một thứ sức mạnh không đơn giản, đồng thời tuân theo ý mình vô điều kiện, sẽ không bị những kẻ khác mua chuộc mất.
Nhưng người như thế liệu có tồn tại hay không? Hình như là không, giống như Cẩm Y Thiên Vệ, rõ ràng do mình tự tay sáng lập, nhưng kết quả thì sao? Không phải tên quốc công này cho con trai mình đi vào, thì lại là thuộc hạ của một tên quận vương nào đó.
Khen hay hót ngọt thì đấy là tăng sức mạnh Cẩm Y Thiên Vệ lên, nhưng lời lừa con nít này cũng lừa được nàng à? Điều này liệu có thể ư?
Một tổ chức thuộc về mình nhưng không tuân theo mình tuyệt đối, vậy là rác rưởi rồi.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Ánh mắt của Nữ đế bình tĩnh không gì sánh lại được, nàng nhìn người kia chằm chằm.
Đối phương cũng im lặng đợi.
Qua một lúc lâu, thanh âm của Nữ đế vang lên.
"Trẫm đã biết!"
Sau khi Nữ đế cất lời, người kia mới nói tiếp.
"Bệ hạ vạn tuế, thuộc hạ xin cáo lui."
Bóng người kia biến mất.
Trong đại điện, chỉ còn một mình nàng.
Nhưng cũng chả mấy chốc, một giọng nói khác vang lên.
"Bệ hạ! Cố thượng thư dâng lên một tấu chương khẩn cấp, xin bệ hạ quan duyệt."
Là giọng của Triệu Uyển Nhi, nàng cầm tấu chương, dáng người nổi bật tha thướt bước tới.
Nhận lấy tấu chương, Nữ đế mở tấu chương ra.
Sau đó khép tấu chương lại.
"Bệ hạ, Cố thượng thư nói gì vậy?"
Triệu Uyển Nhi bóp vai cho Nữ đế, cùng lúc hỏi dò như vậy.
"Muốn thương nhân trong kinh quyên tiền."
Đây cũng không phải chuyện to tát gì, Nữ đế nói huỵch ra, đồng thời nhắm mắt lại hưởng thụ phút giây thả lỏng hiếm hoi này.
"Thế bệ hạ có đồng ý không?"
Triệu Uyển Nhi tò mò hỏi, chuyện này không tính là gì cả, cũng không chọc bệ hạ tức giận, thậm chí bình thường bệ hạ vẫn hay hỏi ý của mình.
"Công trình guồng nước không cần phải khiến thương nhân trong kinh góp tiền vào, mặc dù có góp thật cũng không có hiệu quả gì hết."
"Chút nữa cho người trả lời Cố Ngôn, chuyện này không đồng ý."
Nữ đế nói như vậy,
Bảo thương nhân trong kinh góp tiền? Góp được bao nhiêu bạc?
Một vạn lượng hay là mười vạn lượng? Giỏi lắm là đến một triệu lượng, thế thì thế nào? Người ta quyên cho một triệu lượng rồi, ngươi phải cho người ta chút ích lợi chứ, nói như thế thì không cần thiết.
Nàng hơi tò mò tại sao Cố Ngôn sao lại đưa ra loại yêu cầu này? Không cần thiết tý nào cả.
"Nô tỳ hiểu rồi."
"Nhưng mà, Cố đại nhân nói, chuyện này do Hứa Thanh Tiêu nói."
Triệu Uyển Nhi nhắc một câu, đây không phải chủ ý của Cố Ngôn, mà là chủ ý của Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thủ Nhân.
"Hứa Thủ Nhân nói?"
Nữ đế từ từ mở mắt.
"Đúng thế, bệ hạ."
Trần Uyển Nhi gật đầu đáp.
"Duyệt."
Một khắc sau, Nữ đế thản nhiên nói, đồng ý luôn.
Triệu Uyển Nhi: "..."
Mặc dù không biết tại sao Nữ đế mới nghe đây là chủ ý của Hứa Thanh Tiêu là đã đồng ý ngay được, nhưng Triệu Uyển Nhi hiểu bây giờ Hứa Thanh Tiêu là người có danh tiếng mạnh nhất Đại Nguỵ này.
Bệ hạ làm như vậy, coi như cũng hợp tình hợp lý.
"Vậy nô tỳ sẽ cho người đi báo tin với Cố đại nhân ngay."
Triệu Uyển Nhi chậm rãi đi ra ngoài.
Nữ đế gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Nhưng trong đầu nàng vẫn hiện lên ba chuyện.
Công trình guồng nước, đương nhiên là chuyện quan trọng hàng đầu, thứ hai chính là chuyện Văn cung, cuối cùng là chuyện Bắc Phạt.
Ba chuyện này chính là mối nguy cũng là chuyện Đại Nguỵ phải lựa chọn, chuyện Tam Thương thông đồng với nhau cũng không trốn thoát khỏi mắt thần của nàng.
Nhưng mà chuyện này, nàng không có cách nào để giải quyết được.
Cứng lên? Người đứng đằng sau Tam Thương cũng không phải kẻ cầu bơ cầu bất nào, bản thân mình hễ cứng lên một chút, chắc chắn đủ loại đàm tiếu sẽ vang lên, bảo Đại Nguỵ thế là không biết nói lý.
Dù sao thì con buôn trục lợi, thuận mua vừa bán, người ta đã bán với giá này rồi, Đại Nguỵ không mua nổi thì ra tay đánh luôn, ai nghe? Ít nhất thì quần thể sau lưng Tam Thương sẽ không nghe.
Vả lại trong mắt các quốc gia đều thấy Đại Nguỵ là một vương triều, mọi cử động đều dẫn đến sự quan tâm của cả thiên hạ, làm sai bất cứ chuyện gì cũng nhận về mắng nhiếc của thiên hạ, làm đúng thì cũng không thể công khai ra được.
Nói tới nói lui đều do không có binh quyền, nếu binh quyền có hết trong tay thì tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề gì cả.
Về phần Văn cung, đây cũng là chuyện đau đầu nhất, đây chính là một tín hiệu cho việc tinh thần bị đàn áp, có đôi khi còn kinh khủng hơn việc sức mạnh của quốc gia bị đàn ép, nếu phiên vương tạo phản, cho dù kẻ thắng là ai, Đại Nguỵ đúng thật vẫn là Hoàng Thất nhất mạch.
Nhưng nếu Văn cung bị chia lìa thật, đấy không phải chuyện nhỏ gì rồi, là rút sạch cốt tuỷ của Đại Nguỵ, từ nay về sau ngoại trừ lại sinh ra được một vị Thánh Nhân, nói cách khác, đối với Đại Nguỵ không thua gì quay lại thời bảy lần Bắc Phạt.
Chuyện này dính dáng đến rất nhiều chuyện.
Nhưng cũng may là trong Văn cung Đại Nguỵ còn có một nhóm Đại Nho chính trực, có bọn họ, muốn chia lìa Văn cung cũng là chuyện rất khó, ít nhất là trong tình huống mình không làm việc gì sai.
Thế thì bọn chúng cũng không có cơ hội nhân lúc nhà cháy hôi của được.
Chẳng qua chỉ làm được vài chuyện gây thiệt hại thôi, nói ví dụ như Thái Bình thi hội cố ý nhân nhượng, muốn dùng đại tài mười nước trấn áp văn đàn Đại Nguỵ, từ đó tạo ra được cơ hội để tạo ra ảnh hưởng trái chiều sau khi mình lên ngôi.
Thủ đoạn này nàng đã gặp nhiều lắm rồi, cho nên chuyện này ngay từ đầu đã không để ý đến, chỉ cần không để căn cốt bị thương là được.
Về phần chiến tranh Bắc Phạt thì hẵng còn sớm, hầu như vẫn chưa cần tính đến.
"Vẫn còn một nhóm người trung tâm với trẫm."