Nếu ngươi cảm thấy người này tội đáng chết muôn phần, thì ngươi có thể giết hắn, nhưng không được giẫm đạp lên pháp luật, cũng không được vi phạm đạo đức, trừ gian diệt ác đừng gộp chung với luật phát thành một.
Mà ý nghĩa càng sâu hơn, đến cả Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ chạm gần đến tầng thứ hai thôi, đó chính là tiên hành hậu tri, trí lương tri.
(Tiên hành hậu tri: Cứ làm đi rồi mới biết được đấy là đúng hay sai.)
Đạo lý ẩn chứa trong đó rất sâu, hơn nữa mỗi người có cách lĩnh ngộ Tâm học khác nhau, trình bày căn bản của Tâm học là việc Hứa Thanh Tiêu cần làm, nhưng đối phương phải lĩnh ngộ như nào thì đấy là chuyện Hứa Thanh Tiêu không can thiệp được.
Chỉ có thể dùng hết khả năng nói hết cách lý giải của mình ra, để mọi người tự mình tìm hiểu.
Nhưng mà, khi chia sẻ tài khí của mình cho Lý Thủ Minh xong, một thứ năng lượng vô cùng huyền diệu khó thể giải thích được cuộn trào vào trong cơ thể.
Thứ năng lượng đấy không phải tài khí cũng không phải Hạo nhiên chính khí, cũng không phải dân ý, vô cùng quái lạ nhưng vô hại với mình.
Nhưng đúng lúc đấy, giọng của Phá Tà huynh vang lên.
"Hiền đệ, đây là sức mạnh của truyền đạo, ngươi có thể hiểu đấy là sức mạnh của tín ngưỡng, rất có lợi với tương lai đệ bước vào Thánh Đạo, hơn nữa hiệu quả của thứ này không kém gì dân ý, có thể tụ lại ở trong đan điền, che giấu ma chủng."
Lời của Phá Tà huynh vang lên, khiến Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc.
Sức mạnh của tín ngưỡng? Hắn không ngờ thế mà lại là sức mạnh của tín ngưỡng, hơn nữa thứ này có thể giấu hơi thở của ma chủng đi, đối với bản thân khi bước vào Thánh Đạo có lợi cực kỳ.
Thế thật là quá tốt rồi, lời to luôn, bản thân mình chia sẻ tài khí cho học sinh mình, người đấy trở thành người một nhà của mình, bản thân mình còn có thể nhận được sức mạnh của tín ngưỡng, hơn nữa có thể giải quyết được chuyện vội như lửa xén lông mày trước mắt, này đúng là một mũi tên trúng ba con chim.
Đúng là, người tốt ắt có phần thưởng mà.
Hứa Thanh Tiêu cảm khái ở trong lòng.
Thậm chí hắn còn ước có một nhóm người đến đây, tài khí của minh dài tận ba ngàn dặm cơ mà, bây giờ hắn chưa muốn dùng, ít nhất bây giờ chưa cần đến thật.
Có nhiều tài khí như thế, chỉ tạo thành phiền toái cho mình thôi, còn chưa chưa nhắc đến chuyện mình thăng cấp Nho Đạo liền tù tì một hơi chóng mặt thế rồi, giờ nói đến áp chế của dị thuật thôi đã khiến Hứa Thanh Tiêu đau hết cả đầu.
Nếu cứ nhồi nhét một đống lớn tài khí như vậy, đoán chừng không muốn thành Đại Nho cũng thành Đại Nho rồi, đến lúc đó không khéo tu luyện dị thuật khiến tu vi lùi lại thì chết.
Cho nên mình không thể tăng sức mạnh của Nho Đạo lên tiếp được.
Mà bây giờ mình chuyển tài khí cho học sinh mình, đổi lấy sức mạnh của tín ngưỡng, cuộc mua bán này nghĩ sao cũng thấy lời.
Vả lại còn cái kế hoạch thứ hai của mình, chỉ dựa vào một người thì không bao giờ làm được, phải cần một số lượng lớn các nhân tài, thêm nữa phải là văn nhân, người thường thì không thể giúp mình nhanh được.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên mong có càng nhiều người đến học đường của mình, bái sư học tập.
Mà tất cả việc xảy ra trong học đường Thủ Nhân, cũng được người ở bên ngoài nhìn chằm chằm.
Người phản ứng lại đầu tiên chính là văn nhân, tài khí ba ngàn dặm treo ở trên trời kia bây giờ đã trở thành chuyện bá tánh Đại Nguỵ say mê bàn tán rồi.
Có người tò mò, Hứa Thanh Tiêu nếu hấp thụ hết một đống lớn tài khí như thế, có thể trở thành Đại Nho hay không, thậm chí trở thành Thiên Địa Đại Nho.
Suy cho cùng tài khí đấy tận ba ngàn dặm đó.
Thế này cần phải phóng đại đến mức nào nữa?
Bách tính đều tò tò, đám văn nhân cũng tò mò, cho nên một đống người nối đuôi nhau đi tới học đường Thủ Nhân.
Muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Cứ như thế một người, hai người, năm sáu người, mười mấy người, mấy chục người, rồi đến cả hàng trăm văn nhân xuất hiện ở bên ngoài học đường Thủ Nhân.
Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào tài khí ở bên trong.
Nhưng càng khiến người khác tò mò là không phải Hứa Thanh Tiêu đang hấp thụ tài khí, lại là... một người quen.
"Lý huynh? Sao Lý huynh lại hấp thụ tài khí thế?"
"Đang xảy ra chuyện gì vậy? Sao Lý huynh lại hấp thụ tài khí của Hứa Thủ Nhân?"
"Chẳng lẽ Hứa huynh ra tay giúp Lý huynh nối lại con đường Nho Đạo?"
"Có khả năng, Lý huynh hôm qua ở Ly Dương cung tự mình huỷ Nho Đạo, có chính trực cứng cỏi, không khéo được Hứa huynh tán thưởng, hôm nay giúp huynh ấy nối lại Nho Đạo."
"Nếu là thế thật thì Hứa Thủ Nhân đúng là người tốt."
"Nghĩ lại thì, Tôn nho đúng là càng ngày càng quá quắt, từ khi Hứa huynh mắng Nghiêm nho, chúng ta nhìn Hứa huynh không đội trời chung, bình thường cũng chẳng mấy khi làm bạn."
"Thậm chí còn viết thơ xỉ vả Hứa huynh, không ngờ Hứa huynh không ghi thù thì thôi, trái lại còn giúp Lý huynh, tấm lòng này, chúng ta nhìn theo mà thán phục."
"Hầy, xấu hổ, xấu hổ quá."
Để văn nhân Đại Nguỵ nhìn thấy ở trong học đường, Lý Thủ Minh được tài khí bao bọc lại, trong nháy mắt không khỏi nói ra lời bùi ngùi liên hồi, bọn họ cho rằng Hứa Thanh Tiêu lấy oán trả ơn, uổng cho cái đức Thánh Nhân.
Nên trong khoảng thời gian ngắn, đã thấy xấu hổ vô cùng.
Sau đó, càng ngày càng nhiều văn nhân tụ tập lại, nhiều dân chúng cũng xuất hiện.
Bọn họ tò mò quây lại xem, muốn xem thử có chuyện gì đang xảy ra.
Khoảng chừng một lúc lâu sau.
Cuối cùng giọng của Lý Thủ Minh vang lên.
"Ta chính là Lý Thủ Minh, ở Ly Dương cung tự mình huỷ Nho Đạo, nhưng, gặp được Thủ Nhân tiên sinh, hiểu được tri hành hợp nhất, ngộ Đại Đạo Tâm học, lần nữa Minh Ý."
"Hôm nay, Lý Thủ Minh ta, ở đây Lập Ngôn, tôn kính Tâm học, cả đời này truyền đi Tri Hành Hợp Nhất, nguyện thiên hạ hiểu được đạo lý, hiểu được gì là lương tri."
Giọng của Lý Thủ Minh vang lên.
Thanh âm của hắn, ngay từ đầu cũng không tính là lớn, gần như chỉ truyền ra khắp đường phố thôi, vì đây là Minh Ý.
Nhưng ngay sau đó, lời của hắn lại truyền ra khắp khu vực này, đặc biệt là truyền tới tận Văn cung Đại Nguỵ.
Bởi vì hắn... Lập Ngôn.
Nguyện tôn kính Tâm học, nguyện ý truyền Tâm học cho mọi người, cho đến tận một khắc cuối cùng còn lại cùa cuộc đời mình, cũng nguyện người trong thiên hạ đều hiểu được đạo lý đấy, hiểu được lương tri trong lòng, làm chuyện đúng, hiểu được chuyện sai, làm việc thiện mà không oán hờn.
Trong phút chốc, tài khí ngùn ngụt lại rơi xuống lần nữa, cuồn cuộn tuôn vào trong cơ thể hắn.
Mà ở bên ngoài văn nhân Đại Nguỵ số lượng hàng ngàn sững sờ ngây ngốc tại chỗ.