Đối với thương nhân mà nói, bọn họ dùng hết tâm tư đi lấy lòng quan viên các nơi là vì điều gì? Không phải là vì muốn lấy ngân lượng sao? Nhưng bây giờ bản thân mình làm quan, mặc dù không có quyền lợi nhưng thân phận vẫn còn ở đó.
Sau này có gặp chuyện gì thì cũng không đến nổi nhất định phải đi nhờ vả người khác, tất cả mọi người đều là người trong thể chế, ngươi có tư cách gì mà xem thường ta? Có tư cách gì mà đến bắt ta?
Nếu như lại có thêm nghi trượng xuất hành thì thử hỏi, quan lão gia đi ra ngoài, thể lệ có lớn không? Những thương nhân này làm sao mà không đỏ mắt chứ? Chín con ngựa kéo xe là tội mất đầu, còn bảy con ngựa? Năm con ngựa thì sao?
Lại cho thêm một bộ quan phục định chế, đám thương nhân này còn không vui đến điên luôn, mỗi ngày đến muốn ra ngoài hay sao?
Điểm này của Hứa Thanh Tiêu chính là muốn nắm lấy nhu cầu của thương nhân.
Bất luận là mặt mũi hay là địa vị hoặc là được người khác tán dương, đây đều là những nhu cầu cấp bách mà thương nhân đang rất cần.
Bạc thì có thể từ từ kiếm, năm nay chịu lỗ một chút thì năm sau kiếm về là được, nhưng mặt mũi thì không như vậy.
“Mở ra một con đường làm quan mới cho thương nhân à?”
“Bố trí như thế nào?”
Nữ đế hỏi, nàng cảm thấy có chút hứng thú.
“Bẩm bệ hạ, ý nghĩ vốn có của thần cũng đơn giản, như triều đình Đại Ngụy ta có từ thập phẩm đến thất phẩm, lấy việc quyên ngân lượng làm chủ, thậm phẩm thì quyên một vạn lượng bạch ngân cho triều đình, ban lệnh không ban phục sức, sau đó năm vạn lượng là cửu phẩm, mười vạn lượng là bát phẩm.”
“Hai mươi vạn lượng là thất phẩm, năm mươi vạn lượng là lục phẩm, một trăm vạn lượng là ngũ phẩm, năm trăm vạn lượng là tứ phẩm, một ngàn vạn lượng là tam phẩm, năm ngàn vạn lượng là nhị phẩm, một vạn vạn lượng là nhất phẩm.”
Hứa Thanh Tiêu đáp thế.
“Một vạn vạn lượng, chức quan nhất phẩm?”
Nữ đế lại trầm tư.
Còn Triệu Uyển Nhi thì lộ ra vẻ kinh sợ.
Dù sao thì không cho chút quyền lợi nào, chỉ cho chút hư danh nghe mát tai chút thôi mà thu của người ta một vạn vạn lượng? Cái này tương đương với thu nhập quốc thuế một năm của Đại Ngụy đấy.
“Bệ hạ, đây cũng không tính là nhiều, bắt đầu từ tòng tam phẩm thì cho trăm vị, nhị phẩm thì cho hai mươi vị, nhất phẩm thì sáu vị, mỗi mười năm lại đấu giá một lần, ai trả giá cao thì được, chỉ nhiều hơn chứ không ít.”
Hứa thanh tiêu tiếp tục nói.
“Mười năm một lần?”
Triệu Uyển Nhi lại khiếp sợ, còn Nữ đế thì cũng có hơi không biết nói gì.
Một cái hư danh, một bộ quan phục, một ít lệnh tiễn, những vật này chỉ tốn không đến mấy trăm lượng bạc, bán cho người ta một vạn vạn lượng bạc? Còn mười năm một lần, không được thì thay người? Cái này đúng thật là độc ác.
Cảm nhận được sự trầm mặc của bệ hạ, Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục lên tiếng, chỉ sợ bệ hạ cảm thấy ít quá.
“Bệ hạ, giá cả chức quan không thể cao hơn được nữa, dù sao thì những thương nhân này cũng không phải là kẻ đần, cho nên chờ sau khi Đại Ngụy phồn vinh rồi lại lấy tước vị ra.”
“Nhưng tước vị này dùng tiền để mua rồi còn cần phải ra sức vì nước, ví dụ như nói tu sửa cầu đường, giải quyết kế sinh nhai của dân chúng địa phương, cung cấp các loại cương vị, sau đó lại cho tước vị.”
“Tước vị cao nhất có thể cho là thân vương, sau khi chết chôn như vương gia đồng thời truy phong vương vị vĩnh cửu, xem như là sau khi chết để lại được tiếng thơm.”
Hứa Thanh Tiêu lại ném ra một quả bom nặng ký.
Chức quan chỉ đem bán lấy tiền tương đương với kiếm thuế ngân, còn tước vị thì không giống, nhất định phải ích nước lợi dân, như vậy cũng xem như là đang cống hiến cho đất nước.
Đương nhiên muốn làm đến trình độ thân vương kia thì mỗi bước đi lại khó khăn hơn rất nhiều, để cho ngươi thấy có tính khiêu chiến.
Thật ra thì cái này cũng giống như chơi game vậy, ngươi đạt max cấp lục thần trang rồi thì nhất định sẽ cảm thấy không còn ý nghĩa, lúc này mở bản đồ mới cho ngươi, cam đoan với ngươi là tràn ngập tính kích thích, về phần sau này có thấy buồn chán nữa hay không, vậy cũng chẳng hề gì, đằng sau ngươi còn vô số người ước gì ngươi nhanh chóng xéo đi.
Một khi đến lúc đó thì sự cạnh tranh lại bắt đầu, các thương nhân chết rồi thì người được lợi là ai? Không phải chính là vương triều Đại Ngụy hay sao?
Ngươi sửa cầu? Ta sẽ sửa đường!
Ngươi sửa cầu đường ta sẽ giải quyết tỷ lệ việc làm.
Ngươi sửa cầu đường, giải quyết tỷ lệ việc làm, con mẹ nó ta sẽ khai phá ruộng hoang, toàn bộ gia sản đều đem ra hết, ngươi lấy gì để đấu với ta?
Hơn nữa làm như vậy còn có một điểm tốt nữa. Cho quan chức rồi, thương nhân trong thiên hạ coi như đã tiến vào bên trong thể chế, tiến vào triều đình có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.
Thân là quan viên Đại Ngụy, ngươi đem vật liệu bán cho địch quốc? Ngươi như vậy không phải là đang bán nước hay sao?
Nếu như không tiến vào triều đình thì đó chỉ là thương nhân trục lợi, hoàng đế không thích cũng không có cách nào, dù sao thì trên nguyên tắc mà nói, mua bán không phân biên giới.
Cho nên một chiêu này của Hứa Thanh Tiêu cũng là dương mưu, hơn nữa còn là dương mưu khó giải, đào sẵn một cái hố sâu chờ đợi đám thương nhân nhảy vào.
Đương nhiên cũng không phải là không có chỗ tốt, gia nhập thương hội hoàng gia còn sợ không kiếm tiền được sao? Ở bên ngoài hô to một câu ta là hoàng thương, vừa có mặt mũi mà bách tính lại còn tin tưởng ngươi.
Về phần ngươi đi lừa gạt hay hãm hại dân? Vậy không sao đâu, xây dựng nên một tổ nhỏ tuần tra nội bộ, để cho Lại bộ, Hình bộ, Nho gia đồng thời ra tay, lại thêm Hoạn đảng âm thầm điều tra, ngươi dám làm loạn ta sẽ chém một đao xuống.
Ngươi không làm loạn, kiếm bạc ngươi nên kiếm, hưởng thụ cuộc sống mà ngươi nên hưởng thụ thì cớ sao lại không làm?
Cho nên chiêu này của Hứa Thanh Tiêu cũng đã nghĩ đến về sau. Bản thân hắn cũng thầm nghĩ hắn đúng là thiên tài.
Trên long ỷ.
Nữ đế trầm tư.
Bản thân nàng đang suy tư, tất cả những gì Hứa Thanh Tiêu nói đều là một khoản tiền lớn. Những thứ này Đại Ngụy đang thiếu, đây là nói thật.
Nhưng nàng cảm thấy trong lời nói của Hứa Thanh Tiêu còn có chuyện khác.
Vẻn vẹn chỉ là ngân lượng thôi thì Hứa Thanh Tiêu sẽ không nói, nàng biết.
Ngân lượng!
Thương nhân!
Chức quan!
Nữ đế tự suy nghĩ, đột nhiên trong lúc này, đầu nàng lóe lên vệt sáng.
Trong chốc lát, con ngươi nữ đế to ra hơn một chút.
Bởi vì nàng đã biết bên trong đề nghị này của Hứa Thanh Tiêu ẩn giấu thứ gì rồi.