Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 568 - Chương 568: Lão Phu Sẽ Chết Tại Đây, Có Nhảy Xuống Đây Cũng Không Đồng Ý! Ai Nha, Thật Là Thơm! (2)

Chương 568: Lão Phu Sẽ Chết Tại Đây, Có Nhảy Xuống Đây Cũng Không Đồng Ý! Ai Nha, Thật Là Thơm! (2)

Cố Ngôn hỏi dò, ông chỉ hỏi một câu, từ khi nhìn thấy một tỉ lượng bạc kia thì ông đã đồng ý rồi.

Chuyện sau này để sau hãy nói, trước cứ lấy tiền là được.

“Không tốt?”

“Cố đại nhân ngài hãy suy nghĩ một chút đi.”

“Thương nhân trong thiên hạ, mỗi người trong bọn họ đều đứng trên mỗi đỉnh núi, bây giờ đều bị triều đình chiêu an rồi, từ nay về sau bọn họ nên nghe chúng ta hay là nghe theo người phía sau đây?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

Lời này nói ra làm cho trong nháy mắt, Cố Ngôn đã hiểu được cạm bẫy cất giấu phía sau con đường thương quan kia.

Tụ họp tất cả thương nhân về một chỗ, nghe theo sự chỉ huy của Đại Ngụy, muốn kiếm tiền thì phải ngoan ngoãn mà nghe Đại Ngụy.

Không nghe à? Không nghe thì đừng nói đến kiếm tiền, trực tiếp xét nhà luôn. Bây giờ Hình bộ vẫn đang gào khóc đòi ăn, chỉ hận không thể ngày nào cũng đi xét nhà.

Một chiêu này, hay quá nha, thật sự là hay không thể tả.

“Thủ Nhân, ngươi thật sự quá thông minh rồi, thật sự là quá thông minh rồi.”

Sau khi Cố Ngôn hiểu rõ điểm ấy thì đã hoàn toàn kích động hẳn lên. Ông ta cuối cùng cũng rõ Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc là có ý gì rồi.

Tiền không phải là chủ yếu mà chủ yếu chính là có thể quản lý hết đoàn thể thương nhân trong thiên hạ, thuận thì sống nghịch thì chết, đây là hành vi của vương đạo.

Lợi hại, lợi hại, quá lợi hại.

“Còn nữa, Cố đại nhân, có phải ngài cảm thấy điều kiện ưu tiên trúng tuyển kia nghe có vẻ có cảm giác không công bằng với bách tính hay không?”

“Đổi một câu nói khác mà nói thì những thương nhân này ai cũng đưa tiền cho thư viện, hoặc là sẽ mời người của thư viện đến dạy ngoài giờ, đây cũng là một loại phương pháp. Ta để bọn họ có thể ưu tiên trúng tuyển cũng là lập lại trạng thái bình đẳng của mọi người.”

“Đơn giản chỉ là giảm bớt chi phí mời thầy của bọn họ mà thôi, nhìn như có lợi ích cực lớn nhưng trên thực tế thì cũng chỉ có vậy. Giống như hậu nhân của bát đại thương có tư chất đại Nho, Cố đại nhân, ngài cảm thấy bát đại thương hội sẽ bồi dưỡng như thế nào?”

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói.

Điểm này Cố Ngôn cũng biết, kẻ có tiền còn sợ không mời được nhân vật lớn đến dạy thêm ngoài giờ hay sao?

Thậm chí là có một vài thương nhân còn trực tiếp đưa con của mình đến chỗ đại Nho dạy dỗ, sau đó mỗi năm đưa mấy vạn lượng bạc, đây cũng là một cách.

Mà Hứa Thanh Tiêu chỉ đơn giản là giúp cho bọn họ giảm bớt khâu này mà thôi, đương nhiên nếu như bọn họ còn muốn mời người dạy bổ túc thì đó chính là chuyện của bản thân bọn họ.

Cho nên điểm này không làm tổn hại đến phong nhã, dù sao thì ưu tiên trúng tuyển, cạm bẫy ngay tại hai chữ ưu tiên này, trong tình huống muốn được công bằng thì đều là tài tử giống như nhau, ai cũng có thể trúng tuyển được tạo nên trong tình huống này.

Cũng không phải nói là ngươi không bằng người khác rồi sau đó để cho ngươi trúng tuyển?

Hơn nữa còn là trúng tuyển vào thư viện, không phải là ưu tiên trúng tuyển vào triều đình.

Lợi ích thì khẳng định là có, nhưng không có lớn như trong tưởng tượng.

“Vậy còn tước vị thì sao?”

Cố Ngôn tiếp tục hỏi.

Lời này vừa nói xong thì Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mở miệng:

“Cố đại nhân, điều này mà ngài cũng nhìn không ra hay sao? Tước vị nhất định là phải nhất phẩm, hơn nữa nhất định phải liên tục mười năm, tương đương với quyên tặng một trăm triệu lượng bạc cho Đại Ngụy, đồng thời còn phải làm những chuyện cống hiến các loại mới nhận được tước vị.”

“Không nói ngươi có thể làm được hay không, coi như là có làm được đi chăng nữa thì mười năm sau có thể cho ra sáu tước vị không?”

“Lại còn không thể tập tước.”

“Hơn nữa, tước vị này cho như thế nào, không phải là do triều đình chúng ta tính toán hay sao? Không phải người của mình thì chúng ta không cần, là người một nhà, cho người ta một tước vị thì có làm sao? Cố Thượng thư nếu như không phải như vậy thì bây giờ ngài lấy ra một trăm triệu lượng, ta cam đoan có thể cho ngài chức tử tước. Bá tước thì có hơi khó nhưng tử tước thì không thành vấn đề.”

Hứa Thanh Tiêu nói thế làm cho Cố Ngôn hoàn toàn bừng tỉnh đại ngộ.

Khá lắm, khá lắm, khá lắm.

Hóa ra cái gì cũng đều bị Hứa Thanh Tiêu lừa cả, cuối cùng quyền giải thích đều nằm trong tay Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu nói cái gì thì chính là cái đó.

Nếu ngươi không đồng ý, nhưng tiền ngươi cũng đã đưa rồi, ta sẽ không trả lại.

Về phần Hứa Thanh Tiêu bảo ông quyên ra một trăm triệu lượng rồi cho ông một chức tử tước, Cố Ngôn không thèm để ý đến.

Một trăm triệu lượng một chức tử tước?

Đầu óc có vấn đề mới mua.

Một chức tử tước thì có thể hưởng thụ được những gì? Ngoại trừ nghi trượng bình thường và người hầu ra, lại thêm hai mươi thị vệ cùng với trăm mẫu ruộng tốt, còn có mỗi tháng có được một trăm lượng bạc bổng lộc thì có còn lợi ích gì nữa đâu?

Một trăm triệu lượng bạc, tự mình tiêu pha mười đời cũng không hết.

Cứ như vậy, Cố Ngôn hoàn toàn cảm thấy đây đúng thật chính là một cái bẫy, muốn lợi ích thì chẳng có lợi ích gì, lại còn phải chảy máu.

“Đây là chuyện không thể nào.”

“Bọn họ không thể nào không nhận ra được.”

Cố Ngôn nhíu mày, cảm thấy cách của Hứa Thanh Tiêu quá độc ác, theo lý thuyết thì hẳn là có thể điều tra ra được.

Nhưng rất nhanh sau đó, Cố Ngôn lại nghĩ đến nguyên nhân.

“Chế hành.”

“Tốt lắm, Thủ Nhân, chiêu này của ngươi đúng thật là dương mưu khó giải, những lợi ích này hẳn đều là nhằm vào các thương nhân phổ thông, đầu tiên là hấp dẫn tất cả các thương nhân gia nhập.”

“Sau đó lại ép bát đại thương không ngừng đề phòng lẫn nhau, cho nên bọn họ cũng gia nhập, mà sau khi bát đại thương gia nhập, ngươi thông báo ra ngoài, thương nhân trong thiên hạ chỉ sợ là sẽ không đứng ngoài quan sát nữa mà sẽ nhao nhao tranh giành gia nhập.”

“Cứ như vậy sẽ tạo thành một chế hành hoàn mỹ, một bên vừa sợ tự mình không xin phép được, một bên lại sợ có người bị chiêu an trước, tốt, tốt, tốt.”

Trong phút chốc, Cố Ngôn đã nắm rõ hết tất cả.

Một trăm triệu lượng có thể là có hơi khoa trương, ông vẫn còn giữ lại chút nghi ngờ nhất định, nhưng sau khi đã rõ hết tất cả lý do thì ông cũng không thấy nó khoa trương chút nào.

Bình Luận (0)
Comment