Không phải Trần Tinh Hà tự cao tự đạo, mà thân là một người đọc sách, chỉ cần lý lẽ thuộc về mình thì sợ gì?
Hôm nay hắn ta nói nhiều như vậy không phải là vì muốn giả vờ mà là vì muốn giảng giải cho Hứa Thanh Tiêu một lần.
Mấy lời này được thốt ra.
Hứa Thanh Tiêu hơi sững sờ.
Hay lắm.
Vậy ra sư huynh nhà mình thật sự rất gì và này nọ nha.
Hứa mỗ đây bội phục.
Sau khi nhóm Mũi Ưng nghe xong mấy lời này thì có chút choáng váng.
Không phải bọn họ chưa tiếp xúc với người đọc sách, nhưng tình huống như thế này là lần đầu tiên.
Quả nhiên là can đảm.
Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, chuyện nên làm thì bọn hắn vẫn phải làm.
“Không còn sớm nữa, mong hai vị đừng kéo dài thời gian.”
Gã mở miệng, nhưng so với lúc trước thì tôn trọng hơn một chút.
“Sư đệ, đi thôi.”
Trần Tinh Hà lạnh lùng mở miệng, Hứa Thanh Tiêu cũng không kéo dài thời gian nữa, đi theo đối phương.
Chẳng qua là trước khi rời đi, Chu Lãng bỗng dưng lên tiếng.
“Đi sớm về sớm, đừng kéo dài quá lâu. Ngày mai vi sư sẽ mời Từ Thanh Từ phu tử đến đây, đừng để chậm trễ với Từ phu tử.”
Tiếng nói của Chu Lăng vang lên, nhấn mạnh vào mấy chữ Từ Thanh Từ phu tử.
Mấy người Mũi Ưng nghe xong thì vẻ mặt hơi thay đổi, hiển nhiên bọn họ biết Từ Thanh Từ này là ai.
Nho gia Thất phẩm.
Là người từng làm việc trong viện Hàn Lâm ở Hoàng đô, bây giờ cáo lão hồi hương. Đây là một nhân vật lớn, cho dù không có quyền thế gì nhưng uy quyền của lời nói thì rất nặng.
Những lời này của Chu Lăng là mang ý cảnh cáo. Điều tra chuyện quá khứ cũng được, phối hợp điều tra cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể để người xảy ra chuyện. Nếu như có người không về được thì sẽ không yên đâu.
Mũi Ưng nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu, trong lòng của gã vừa thấy kinh ngạc vừa thấy tò mò.
Làm sao mà chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, hạng người vô danh như thế này lại bợ đỡ được người đọc sách kia chứ?
Còn nữa, dạo này sao có nhiều người đọc sách thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ?
Dù trong lòng cảm thấy rất tò mò nhưng ngoài mặt gã chẳng nói câu này, trầm giọng dẫn người đi khỏi nơi này.
Ba khắc sau.
Huyện nha huyện Bình An.
Trong huyện nha có cửa lớn và cửa hông. Cửa lớn lúc nào cũng đóng chặt, chỉ khi có người đánh trống kêu oan mới mở ra, còn lại đều đi bằng cửa hông.
Hứa Thanh Tiêu đi theo đối phương, vượt qua cửa hông, bước từng bước đi vào trong nội đường.
Đi qua nơi dùng để thẩm án trong nha môn, Trình Lập Đông đang ngồi ở ghế đầu tiên bên trái trong nội đường, còn người ngồi ở vị trí trên đương nhiên là Lý huyện lệnh.
Bộ khoái lẫn sai dịch riêng của hai bên đều đứng đằng sau, từng người đều mang vẻ mặt bình tĩnh, còn lại hai vị đại nhân này thì đang uống trà cười cười nói nói.
Sau khi đợi Hứa Thanh Tiêu đến, ánh mắt hai người đồng loạt tập trung lên người hắn.
“Hứa Thanh Tiêu bái kiến Huyện lão gia, bái kiến Trình đại nhân.”
Lúc nhìn thấy Lý huyện lệnh, trên mặt Hứa Thanh Tiêu tràn đầy ý cười, nhưng đến lúc gọi tên Trình Lập Đông thì ý cười thu lại không ít, chỉ còn nụ cười yếu ớt.
“Thư sinh Trần Tinh Hà, bái kiến Lý huyện lệnh, bái kiến Trình Bách Hộ.”
So sánh với biểu cảm của Hứa Thanh Tiêu thì biểu cảm của Trần Tinh Hà kiêu ngạo hơn một chút. Hắn ta là người đọc sách, tuy không có công danh cũng chẳng có chức quan, nhưng nói cho cùng cũng là nho sinh sắp nhập phẩm.
Thành tựu tương lai không nhất định sẽ kém hai vị này, gọi một tiếng Lý huyện lệnh và Trình Bách Hộ cũng chỉ theo phép lịch sự mà thôi.
“Trần Tinh Hà! Ngươi chính là Trần Tinh Hà sao? Haha, bản quan đã nghe qua về sự tích của ngươi rồi, đây chính là tài tử đệ nhất của huyện thành mà.”
Nghe thấy Trần Tinh Hà tự giới thiệu, Lý huyện lệnh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó thì đầy ý ca ngợi.
“Lý đại nhân quá khen rồi.”
Trần Tinh Hà khẽ gật đầu, chẳng qua vẫn lộ vẻ lạnh lùng như cũ.
Về phần Trình Lập Đông thì lại có chút tò mò, y liếc mắt nhìn Trần Tinh Hà, sau đó lại đảo mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, hắn ta tò mò một tên sai dịch như Hứa Thanh Tiêu sao có thể im hơi lặng tiếng nương nhờ chút quan hệ với người đọc sách được chứ?
Mũi Ưng đi đến bên cạnh Trình Lập Đông rồi cúi đầu xuống, rỉ thầm vào tai hắn ta vài câu, tròng mắt Trình Lập Đông loé lên sự kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng thu lại.
“Thanh Tiêu, hôm nay bản quan tìm ngươi đến thật ra cũng không phải chuyện quan trọng gì, chẳng qua chỉ là muốn xem vết thương của ngươi thế nào rồi, sau đó thì hỏi ngươi một vài chuyện.”
Trình Lập Đông mở miệng, y nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, chỉ là y càng nhìn thì càng cảm thấy không đúng.
Hứa Thanh Tiêu bây giờ mang đến cho y một loại cảm giác không nói nên lời. Chỉ mới hơn mười ngày không gặp nhưng Hứa Thanh Tiêu giống như đã thay đổi thành một người khác.
Nhưng cụ thể là đã xảy ra chuyện gì thì y không nói rõ được.
Là do dị thuật sao?
Không phải.
Trong nháy mắt, Trình Lập Đông đã đưa ra một phán đoán. Đây không phải là dị thuật.
“Vết thương đã ổn, không có gì đáng ngại cả, Trình đại nhân muốn hỏi chuyện gì?”
Trình Lập Đông dò xét nhìn Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu cũng đang lén quan sát Trình Lập Đông. Hắn muốn xem thử Trình Lập Đông có bị thương không, nhưng đáng tiếc là không nhìn ra điều gì.
“Không có gì đáng ngại là tốt. Thanh Tiêu, bản quan muốn hỏi ngươi một chút, hôm đó lúc ở trong kho công văn, đào phạm có làm ra chuyện gì hay là cầm thứ gì không?”
Trình Lập Đông tuỳ tiện hỏi.
“Cái này… để thuộc hạ suy nghĩ kỹ đã.”
Hứa Thanh Tiêu không trả lời trực tiếp mà làm ra vẻ suy tư.
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu nói.
“Đại nhân, việc này ta cũng không rõ nữa. Lúc đào phạm xuất hiện thì ta đã rơi vào hôn mê, không biết về chuyện này.”
Hứa Thanh Tiêu nhìn ra được, Trình Lập Đông vốn dĩ không phải muốn hỏi về cái này mà chỉ muốn xem thử mình có gì khác thường, cho nên tùy tiện tìm một cái cớ mà thôi.
Cũng bởi vậy nên Hứa Thanh Tiêu tiếp tục giả ngu. Dù sao thì nói nhiều sai nhiều, nói ít đi một chút cũng có chỗ tốt của nó.
“Ta hiểu rồi.”
“Nếu đã như vậy thì cũng chỉ còn cách chờ phủ quân phái người đến thôi. Đào phạm này sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, đơn giản là xem bắt chết hay bắt sống.”
“Được rồi, đã vậy thì không phiền Thanh Tiêu huynh đệ nữa.”
Trình Lập Đông nhấp một ngụm trà, vô cùng bình tĩnh nói.
“Đại nhân quá lời rồi. Phối hợp điều tra là chuyện nằm trong chức trách của ta.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Cũng đúng vào lúc này, Lý huyện lệnh lại lên tiếng.
“Thanh Tiêu à, nếu vết thương của ngươi đã khỏi hẳn rồi vậy thì khi nào mới quay về phục chức?”