"Biết thì đã sao? Có thể làm được gì?"
"Cũng đâu thể nào không đáp lễ lại đúng không? Nếu làm như vậy thật, mặt mũi vương triều Đại Ngụy biết vứt đi đâu đây? Đám phiên bang dị tộc này còn không chửi thúi mũi chúng ta sao?"
"Hiện giờ vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên thỉnh thoảng sẽ phái người giao tiếp với bọn chúng, nếu làm như vậy, chỉ sợ sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết."
Vương Tân Chí nêu ra vấn đề, hắn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc khi bàn đến chính sự, giải quyết việc chung.
"Sợ cái gì?"
"Vương đại nhân, tiền tài không thể làm ổn định mối quan hệ giữa hai nước. Nói câu không dễ nghe, nếu như Đại Ngụy thật sự có lúc khó khăn, đám phiên bang có bởi vì những món quà của ngày hôm nay mà ra tay viện trợ?"
"Nên đi ắt sẽ đi như thường, không đi, đuổi cũng đuổi không đi."
Hứa Thanh Tiêu nói với ánh mắt kiên định.
Lời này không hề sai, làm như cho tiền, đối phương sẽ nguyện trung thành với Đại Ngụy vậy?
Nhưng Vương Tân Chí vẫn có chút do dự, không biết nên nói cái gì.
Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục nói.
"Vương đại nhân, vạn quốc triều bái không phải dựa vào vàng bạc châu báu, mà là nhờ thi cốt xếp đống như núi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Sở dĩ vương triều Đại Ngụy có được thời kỳ cường thịnh vạn quốc triều bái, thật sự không phải dựa vào vàng bạc châu báu, mà là nhờ hài cốt xếp đống như núi.
Thi cốt của kẻ địch, thi cốt của quân ta, dựa vào vũ lực chứ không phải tài lực.
Câu nói này không sai một chút nào.
Vương Tân Chí cũng không còn im lặng.
"Vậy ý của ngươi là? Không nhận quà?"
Vương Tân Chí hỏi.
"Nhất định nhận, thọ đản của bệ hạ, nếu không nhận chẳng phải Đại Ngụy chúng ta sẽ trông có vẻ không được khoan dung và xem thường bọn họ sao?"
"Còn đáp lễ, chúng ta cũng sẽ làm, chỉ là đổi cách đáp lễ khác thôi."
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
"Đổi cách khác? Đổi cách gì?"
Vương Tân Chí tò mò.
"Ta hỏi ngươi một chuyện nhé, Vương đại nhân, trên thế gian có thứ gì vừa quý giá như hoàng kim vừa rẻ mạt không bằng cám lợn?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Vấn đề này làm Vương Tân Chí nghệt mặt ra.
Vừa phải quý giá như hoàng kim, lại vừa rẻ mạt không bằng cám heo?
Làm sao có thể có thứ như vậy?
Vương Tân Chí nhíu chặt lông mày, chết sống không nghĩ ra được, mà Hứa Thanh Tiêu cũng không làm ra vẻ thần bí, trực tiếp lấy ra một tấm giấy tuyên, bày trước mặt Vương Tân Chí.
Trên giấy viết rõ mấy chữ 'Thương Tiến Tửu', đồng thời cũng có lạc khoản đề tên.
"Thư họa?"
Vương Tân Chí tỉnh táo trở lại, hắn biết thứ mà Hứa Thanh Tiêu nói là cái gì.
Thư họa đúng là quý giá hơn hoàng kim, nhưng chủ yếu vẫn phải xem là của ai, giống thư pháp của Hứa Thanh Tiêu, nếu Hứa Thanh Tiêu chính tay đề tên, lấy ra đi bán, một vạn lượng bạc trắng cũng không quá đáng.
Thậm chí mấy vạn lượng mười mấy vạn lạng cũng có khả năng.
Đồng thời nếu như đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu trở thành đại nho, hoặc là thiên địa đại Nho, vậy thì giá trị của thư pháp cũng sẽ tăng theo.
Nhưng nếu có một ngày, Hứa Thanh Tiêu thật sự trở thành thánh nhân, vậy thì chính là bảo vật vô giá, bút tích của thánh nhân.
Thậm chí hiện tại kinh đô Đại Ngụy dã có thương nhân muốn mua thư pháp Hứa Thanh Tiêu đích thân đề bút, ra giá năm vạn lượng bạc trắng.
Đủ để chứng minh hiện tại danh tiếng Hứa Thanh Tiêu nổi trội đến mức nào.
Nhưng đồng thời loại thư pháp này không hề có bất cứ tác dụng gì, so ra còn không bằng cám heo, cám heo ít nhất còn có thể ăn, có thể lót bụng.
Đối với bách tính bình thường mà nói, trừ phi là thư pháp của thánh nhân, nếu không dù là thư pháp của một vị đại Nho hay thiên địa đại Nho tự tay viết, bọn họ đều không thèm quan tâm.
Không được tích sự gì.
"Ý của ngươi là lấy thứ này làm quà đáp lễ?"
Vương Tân Chí đoán được ý nghĩ của Hứa Thanh Tiêu, không khỏi hỏi như vậy.
"Không."
"Vương đại nhân, không phải hạ quan khoe khoang, thư pháp của Hứa mỗ tự viết, một chữ đáng giá ngàn vàng, coi như quá đáp lễ, tổn thất còn lớn hơn."
"Ý của Hứa mỗ chính là cho người Lễ bộ in ấn thư pháp của ta, vẽ lên Thái Bình thi hội thịnh yến đồ, cộng thêm con dấu của ta làm lạc khoản."
"Các sứ thần mỗi người một phần, hạ quan tính qua, chất liệu cứ dùng giấy tuyên Dương Đô thượng hạng, cũng coi như vàng cám lẫn lộn, mất tầm sáu bảy mươi lượng bạc."
"Nhưng quan trọng nhất vẫn là bài thơ này, bài thơ nổi danh thiên cổ phối với Thái Bình thi yến, hạ quan bảo đảm, ngàn năm sau, thứ này sẽ có giá trị ít nhất mấy vạn lượng bạc trắng."
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.
Nhưng mấy lời này lọt vào tai Vương Tân Chí lại có chút kỳ quái.
Ngàn năm sau?
Ông nội ngươi, có thể giữ gìn đồ vật đến mấy ngàn năm sau hay không đã là một vấn đề, cho dù có bảo tồn được thật thì quốc gia của bọn họ có còn ở đó hay không lại là một vấn đề khác.
Ngươi muốn lừa gạt người ta như một đứa ngốc sao?
"Thủ Nhân, ngươi làm như vậy, chẳng phải xem bọn họ như đồ đần độn sao?"
Vương Tân Chí nhịn không được nói.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không khỏi cười lạnh nói.
"Chẳng phải bọn họ cũng không xem chúng ta như người thông minh sao?"
Hứa Thanh Tiêu nói với vẻ ẩn ý, đối phương đưa nhiều ngân lượng như vậy, biết rõ hiện tại Đại Ngụy quốc khố trống rỗng, vất vả lắm mới kiếm được một chút tiền, kết quả muốn dùng cách này để lấy về một ít.
Lòng dạ thật thâm độc.
Quả nhiên, sau khi thốt ra lời này, Vương Tân Chí im lặng rồi.
Ông ta thực sự không dám đồng ý ngay, dù sao làm không tốt việc ngoại giao sẽ dễ dàng rước lấy phiền phức, một khi rước lấy phiền phức, thì chính là chiến tranh.
Ông ta không muốn đội cái nồi này.
Thấy Vương Tân Chí còn có chút do dự, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu thêm ra thêm một đòn mạnh.
"Vương đại nhân, hạ quan sẽ không nói đến việc khác, chỉ cần Vương đại nhân đồng ý, toàn bộ mười bốn triệu lượng này thuộc về Lễ bộ."
"Hạ quan sẵn lòng góp thêm mười sáu triệu lượng, tổng cộng ba mươi triệu lượng, toàn bộ đưa cho Lễ bộ, như vậy, ít nhất trong vòng ba năm, Lễ bộ cũng không gặp phải áp lực gì lớn."
"Đương nhiên, nếu là Vương đại nhân không đáp ứng, vậy hạ quan cũng sẽ không nói nhiều, nếu Vương đại nhân có thể moi được từ tay Cố đại nhân mười bốn triệu lượng, vậy hạ quan bội phục."
Hứa Thanh Tiêu vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.
Ngươi phải nghe theo ta, ba triệu lượng cho ngươi, Lễ bộ sẽ không có bất cứ nguy cơ gì về tài chính trong vòng ba năm, muốn dùng thế nào thì dùng, dù sao thịt ôi vẫn nằm trong nồi.
Mọi người sống được mấy năm ấm no.