Còn bên trong điện.
Nghiêm Lỗi, Tôn Tĩnh An, cùng với hai vị đại nho, lẳng lặng ngồi trước mặt lão giả.
Đây là một vị thiên địa đại nho, người đã bước nửa chân vào cảnh giới nhập thánh.
Chỉ là hắn quá cao tuổi, lại không thể hiểu được thiên mệnh, kiếp này khó có thể trở thành thần thánh thật sự.
"Bồng nho, Hứa Thanh Tiêu vẫn không muốn hợp tác."
"Vẫn hành động theo kế hoạch chứ?"
Giọng của Nghiêm Lỗi vang lên, phá vỡ sự yên bình ở nơi đây.
"Hắn chưa đồng ý sao?"
Giọng nói của Bồng nho nghe có vẻ như vô cùng tang thương, và mang theo một loại cảm giác suy yếu vô lực.
"Ừm, Hứa Thanh Tiêu quá xảo trá, không muốn hợp tác cùng chúng ta."
"Những gì nên nói, học sinh đã để Trình Lập Đông nói hết rồi."
Nghiêm Lỗi xác nhận lại lần nữa.
Lời này vừa dứt, Bồng nho liền chìm vào im lặng, tựa như rơi vào trạng thái hôn mê.
Ông im lặng hồi lâu.
Tôn Tĩnh An không khỏi mở miệng.
"Đã cho hắn một cơ hội rồi, hắn tự mình không biết trân quý."
"Theo ý ta, tên này nên bị diệt trừ."
Tôn Tĩnh An cất giọng, hiện tại địch ý của hắn đối với Hứa Thanh Tiêu cực kỳ mạnh mẽ.
Hiện giờ Văn cung Đại Ngụy rất nhiều nho sinh có ý kiến với hắn, hắn cũng nghe nói, Hứa Thanh Tiêu mở trường học, liên tục mời chào nho giả của Văn cung Đại Ngụy.
Mặc dù không trắng trợn, nhưng chấp nhận văn nhân của Văn cung Đại Ngụy đến trường học của hắn chính là một kiểu miệt thị Thánh nhân.
Tôn Tĩnh An vừa dứt lời, Bồng nho liền lên tiếng.
"Nếu đã như thế, thì cứ làm theo lời của Tĩnh An."
"Việc này sẽ do Tĩnh An xử lý, có điều, trước tiên đừng lôi Văn cung Đại Ngụy vào, chờ sau khi sứ thần các nước trở về, hãy giao tất cả chứng cứ cho Hoài Ninh thân vương."
"Ông ta sẽ ra mặt trước, sau đó lại đến Tĩnh An ra mặt, đến lúc đó lão phu sẽ đích thân đi đến triều đình, cưỡng chế ma chủng dị thể trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu ra ngoài."
Bồng nho lên tiếng dặn dò những chuyện kế tiếp.
"Chúng ta kính tuân ý kiến của Bồng nho."
Bốn vị đại Nho khẽ gật đầu.
Chỉ là ngay vào lúc này, giọng của Tôn Tĩnh An lại vang lên.
"Bồng nho, nhưng lỡ như bệ hạ muốn ra sức bảo vệ Hứa Thanh Tiêu, nên làm như thế nào cho phải?"
Tôn Tĩnh An hỏi như vậy.
Lời này vừa nói ra, giọng của Nghiêm Lỗi xuất hiện.
"Không thể nào."
"Dị thuật chính là tội chết tày đình, cho dù bệ hạ có coi trọng Hứa Thanh Tiêu ra sao, cũng không bảo vệ được Hứa Thanh Tiêu."
Nghiêm Lỗi nói rất chắc chắn.
Bởi vì dị thuật, đích thật là cấm kỵ trong thiên hạ, bất kể là ai tu luyện dị thuật, chỉ cần bị bại lộ thì kết cuộc chỉ có một chữ chết.
Nhưng Bồng nho lại lắc đầu nói.
"Cũng không phải."
"Có lẽ nữ đế sẽ bảo vệ hắn, tài hoa của Hứa Thanh Tiêu quả thực là ngàn năm có một, nếu hắn thành tâm thành ý quy thuận nhất mạch Chu thánh ta."
"Bản Nho cũng sẽ ra sức bảo vệ hắn."
"Đáng tiếc là hắn muốn trở thành kẻ thù của chúng ta."
"Hắn quá thông minh, cũng quá tự ngạo, hắn căn bản cũng không rõ Văn cung Đại Ngụy mang ý nghĩa gì, cũng không hiểu Chu thánh mang ý nghĩa gì."
"Nếu Nữ đế ra sức bảo vệ hắn Hứa Thanh Tiêu, cũng sẽ có lợi cho chúng ta."
"Các ngươi phải nhớ kỹ, trước mắt mục đích thực sự của Văn cung là gì."
"Hứa Thanh Tiêu, chẳng qua chỉ là một chút xíu trở ngại mà thôi, không ảnh hưởng gì cả, hiểu chưa?"
Bồng nho lại mở miệng, nhắc nhở mọi người thêm một câu, mục đích thực sự của Văn cung Đại Ngụy là gì.
Vừa nói xong, bốn người cũng lần lượt khẽ gật đầu.
"Đúng vậy, là chúng ta cố chấp rồi, một Hứa Thanh Tiêu nhỏ nhoi, mặc cho hắn có tài hoa đi chăng nữa, có thể làm được gì?"
Tôn Tĩnh An khẽ gật đầu.
Một khắc sau, Bồng nho mở miệng.
"Được rồi, đi thôi "
Một câu nói ra, bốn người đứng dậy cáo lui, sau đó lần lượt rời đi.
Đợi sau khi bọn hắn rời đi.
Bên trong Triêu Thánh điện liền trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng ước chừng một khắc đồng hồ sau.
Giọng nói của Bồng nho chậm rãi vang lên.
"Sau khi Hứa Thanh Tiêu chết, trở ngại lớn nhất của ngươi sẽ không còn nữa. Chỉ cần ở lại Đại Ngụy, dù có ra sao cũng không thể phản bội Đại Ngụy, trừ phi một ngày nào đó, Đại Ngụy hoàn toàn suy tàn."
"Bằng không, cho dù chúng ta rời khỏi Đại Ngụy, ngươi cũng không thể từ bỏ."
Ông ta tựa như đang tự nói chuyện với chính mình.
Bên trong đại điện, cũng không bất cứ sự phản hồi nào.
Ngay sau đó, giờ Tuất hai khắc.
Khi mùa thu đến, sắc trời tối sớm hơn một chút.
Màn đêm phủ kín bầu trời, không có sao trời và ánh trăng.
Kinh đô đèn đuốc sáng trưng.
Đào Hoa am.
Tam thương đã chờ đợi hồi lâu.
Bọn họ đứng đợi bên ngoài lối vào Đào Hoa am, vẫn luôn hồi hộp chờ đợi Hứa Thanh Tiêu.
Từ sau khi triều đình toàn diện đồng ý với con đường quan thương, tất cả thương nhân đều phát điên rồi, đối với thương nhân nhỏ mà nói, ưu tiên đấu giá việc kinh doanh của quan phủ, hậu nhân được ưu tiên tuyển chọn vào thư viện, cộng thêm có khả năng được phong tước.
Có thương nhân nào không giao tiền?
Còn đối với những thương nhân vừa và lớn mà nói, bọn họ muốn trở thành đại thương hội chân chính, trước mắt cần tìm kiếm một chỗ dựa lớn, hiện tại chỗ dựa lớn này xuất hiện rồi, là triều đình Đại Ngụy.
Nói thật thì tất nhiên bọn họ hiểu rõ dụng ý của triều đình Đại Ngụy, nhưng như vậy có hề gì? Người xui xẻo thật sự là ai? Không phải là đại thương hội sao? Triều đình nhất định sẵn lòng nâng đỡ bọn họ, hy vọng bọn họ vượt mặt những đại thương hội kia.
Về phần bát đại thương hội, thậm chí càng lo lắng hơn.
Một phẩm cấp chỉ có sáu vị trí, Hứa Thanh Tiêu chiếm một vị trí, mấy ngày trước Trương Như Hội lại bỏ thêm năm mươi triệu lượng bạc trắng để nhận lấy quan chức nhất phẩm.
Mọi người cũng hiểu việc này là vì sao, Trương Như Hội là người của Hứa Thanh Tiêu người, Trương Như Hội là người đầu tiên đứng ra tạo nên tác dụng tốt, mọi người đều hiểu đạo lý ngàn vàng mua xương ngựa.
Cho nên hiện tại còn thừa lại bốn vị trí.
Nếu như bị thương hội khác chiếm bốn vị trí này, vậy thì bọn hắn sẽ không được dễ chịu rồi.
Lấy được vị trí nhất phẩm, sẽ có quyền nói chuyện, có thể lên bàn đàm phán, nếu không lấy được, vậy kế tiếp cứ chờ bị dần dần nhằm vào đi.
Không nói sẽ mất hết, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.