Theo lý thuyết thì không thể như vậy.
Kể cả còn sống thì ít nhất cũng phải bị thương chứ nhỉ? Làm sao còn rảnh rỗi đến mức đến tìm mình được?
Đào phạm chạy đến phủ Nam Dự, có phải là không đánh được không?
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.
Ngay giờ phút này, một bóng dáng yên lặng không một tiếng động xuất hiện trong phỏng, mở cửa phòng ra.
Theo âm thanh cửa phòng mở ra, Hứa Thanh Tiêu lập tức quay đầu lại.
Chính là đào phạm phủ Nam Dự.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu thay đổi.
Ban ngày ban mặt, sao cái tên này lại đến đây chứ?
Nếu như cảnh này bị thuộc hạ của Trình Lập Đông nhìn thấy thì mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Đây không phải là đang hại người ta sao?
“Đừng hốt hoảng, ta đã đi theo sau ngươi rất lâu rồi, không có ai theo dõi ngươi hết.”
Người này xem thường, thậm chí còn ngồi xuống thong dong nhấp một ngụm trà.
“Có chuyện gì?”
“Nói nhanh đi.”
Ngoại trừ vẻ kinh ngạc lúc ban đầu, Hứa Thanh Tiêu cũng nhanh chóng ổn định lại, nhưng vẫn bảo đối phương có chuyện gì thì mau nói.
Hắn cũng không muốn chọc phải rắc rối, nhất là hiện tại Trình Lập Đông đã nảy sinh đề phòng với hắn.
“Không có việc gì lớn cả, chỉ muốn hỏi ngươi xem chừng nào thì ngươi rời khỏi huyện Bình An thôi.”
Y mở miệng nói ra mục đích tìm Hứa Thanh Tiêu.
“Mùng mười tháng tư ta sẽ đi. Tham dự kỳ thi Phủ.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời nhanh gọn.
“Thi Phủ?”
Y hơi kinh ngạc, hiểu nhiên là cũng không ngờ Hứa Thanh Tiêu có thể tham gia thi Phủ.
“Xem thường người khác à?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía người này, có chút không vui.
“Không phải, chỉ là hơi kinh ngạc thôi.”
“Đúng rồi, vật kia ngươi còn giữ chứ?”
Đối phương có hơi xấu hổ, tuỳ tiện hỏi hắn một câu.
Chỉ là nghe xong những lời này, trong lòng Hứa Thanh Tiêu run lên, nhưng ngoài mặt thì vẫn rất bình tĩnh.
“Ta giấu rất kỹ rồi, muốn ta cho ngươi xem à?”
Hứa Thanh Tiêu híp mắt nói.
“Không cần, giấu cho kỹ là được. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, vật này bắt buộc phải giao cho bọn họ. Nếu như xảy ra sai sót gì, ta cam đoan ngươi sẽ gặp phải phiền phức lớn.”
Y mở miệng nói, giọng điệu tỏ ý uy hiếp, nhưng rất nhanh thôi đã nói tiếp.
“Đương nhiên, nếu như ngươi có thể giao món đồ đó đến tay bọn họ, tất cả những thứ ngươi muốn bọn họ đều có thể cho ngươi.”
“Còn nữa, nếu như có thể thì ngươi tốt nhất hãy xuất phát sớm một chút, đừng kéo dài quá lâu.”
Y lên tiếng nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu.
“Vì sao? Có gì phiền phức sao?”
Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò.
“Ta chuẩn bị ra tay.”
Y cười một tiếng.
“Ra tay?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
“Ngươi còn ở đây, ta không thể ra tay được. Trình Lập Đông này là Chuẩn Bách Hộ, là mệnh quan triều đình, nếu như chết ở đây sẽ tạo ra phiền phức rất lớn đối với ngươi.”
“Ngươi đi rồi, ta sẽ ra tay. Mọi thứ miễn chê, sẽ không có ai nghi ngờ ngươi cả.”
Giọng điệu của đối phương rất nghiêm túc, đồng thời cũng khiến cho Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ nguyên nhân tại sao y vẫn chưa ra tay.
Lúc trước còn tưởng y không đánh lại Trình Lập Đông, thì ra là do mình cả nghĩ rồi.
Người này vẫn được, còn có thể cân nhắc cho mình, là một người tốt.
“Được rồi, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, tranh thủ rời khỏi huyện Bình An trước ngày mùng năm tháng tư.”
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời này.
Bây giờ đã là ngày hai mươi lăm tháng ba, tính đến trước ngày mùng năm tháng tư, trong vòng mười ngày rời đi cũng không có vấn đề gì nhiều.
“Chỉ trong vòng năm ngày, đừng kéo dài, thời gian của ta không nhiều lắm. Nếu như ta không ra tay giải quyết chuyện này thì không giúp được ngươi.”
Nhưng đối phương lại lắc đầu, rút ngắn thời gian xuống chỉ còn năm ngày.
“Được thôi, ta tranh thủ rời đi trong năm ngày tới, nhưng mà ngươi có lòng tin sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Hắn vẫn có chút nghi ngờ thực lực của người này. Dù sao thì nhìn Trình Lập Đông cũng không phải loại lương thiện gì, lại còn là một vị Chuẩn Bách Hộ.
“Chia ba bảy.”
“Ngươi bảy hắn ta ba?”
Hứa Thanh Tiêu hơi nghi ngờ một chút.
“Không, hắn ta bảy còn ta ba.”
Người này lắc đầu, đưa cho Hứa Thanh Tiêu một đáp án hơi thất vọng.
“Vậy sao ngươi còn đi?”
“Không phải là đến để chịu chết sao?”
Hứa Thanh Tiêu không hiểu.
“Không đi cũng chết. Nói tóm lại, ngươi yên tâm đi, ta không để bọn chúng bắt sống một lần nữa đâu. Trong năm ngày, hoặc là ta chết, hoặc là hắn chết, chuyện còn lại không liên quan gì đến ngươi.”
Giọng nói của y rất kiên quyết.
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu. Hắn hỏi nhiều như vậy thật ra cũng vì lo lắng y bị bắt sống. Nếu như bị bắt sống, dưới đủ loại nghiêm hình tra tấn sẽ chẳng có cái gì gọi là hán tử chân chính.”
“À đúng rồi, ngươi tên là gì.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa hỏi tên họ của người này.
“Ngô Ngôn.”
Người này hơi bất ngờ, nhưng vẫn nói ra tên của mình.
“Ngô Ngôn?”
Trong lòng lẩm nhẩm cái tên này một lần nữa, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng chờ Hứa Thanh Tiêu ngẩng đầu lên thì người nọ đã đi ra khỏi cửa.
Y đến không một tiếng động, rời đi cũng không một tiếng động.
Sau khi đối phương rời đi, Hứa Thanh Tiêu cũng không ở lại nữa.
Thu dọn hết đồ vật trong phòng một lượt, thật ra mấy món đồ hắn muốn cầm đi cũng không nhiều, ngoài hai bộ quần áo cũng chẳng còn gì.
Sau khi thu dọn xong, Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nhà, đi về phía trong huyện.
Bước vào tiệm thuốc của Triệu đại phu, Hứa Thanh Tiêu lấy chìa khóa trong nhà và một ngân phiếu năm mươi lượng giao cho tiểu nhị, bảo tiểu nhị chuyển cho Triệu đại phu.
Ân tình lúc trước Hứa Thanh Tiêu chẳng biết phải báo đáp như thế nào, thôi thì cứ đưa bạc vậy.
Giữ hai mươi lượng bạc trong người, còn lại năm mươi lượng bạc đều đưa cho Triệu Đại Phu, xem như là giải quyết xong ân tình này.
Đúng lúc này.
Bên trong huyện nha huyện Bình An.
Trình Lập Đông ngồi trong đình viện. Hắn ta ngước mắt lên nhìn mây trắng, trong mắt ngập vẻ trầm tư.
Một lúc lâu sau, ánh mắt của Trình Lập Đông lộ vẻ kiên định.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Chắc chắn đã tu luyện dị thuật.”
Hắn ta vuốt khớp xương ngón tay gồ lên, tự nói nhỏ.
Mấy lời này vừa vang lên, Mũi Ưng sau lưng hắn ta đổi sắc mặt.
Huyện nha huyện Bình An.
Trình Lập Đông đứng trong đình viện.
Vẻ mặt bình tĩnh.
“Đại nhân, nếu như ngài đã có thể xác định vậy sao không thẳng thừng truy nã hắn luôn? Tu luyện dị thuật không phải là tội nhỏ, dù chỉ là nghi ngờ thì cũng có thể tống hắn vào đại lao.”
Mũi Ưng bước lên phía trước, gã nhìn về phía Trình Lập Đông, không nhịn được mà cất tiếng.
“Không cần.”
“Mặc dù ta chắc chắn hắn tu luyện dị thuật, nhưng lại không có chứng cứ xác thực.”
“Nói tới nói lui vẫn có liên quan tới tân triều, muốn loại trừ dị thuật cũng không thể giống như lúc trước được.”
Trình Lập Đông lắc đầu.
Ngay sau đó, y tiếp tục mở miệng nói.
“Ngươi phái hai người đi giám sát bọn chúng, cứ nói là con đường đi thi phủ tương đối vất vả, vì lo lắng cho an nguy của bọn họ nên muốn hộ tống bọn họ đến phủ Nam Dự.”