"Từ nay về sau, vật liệu guồng nước là cống phẩm của hoàng thất Đại Ngụy. Ba vị hào phóng như thế, Hứa mỗ cũng cho ba vị một chút lợi ích."
"Một giá một, bốn ngàn lượng bạc trắng một chiếc, cung cấp dài hạn cho Đại Ngụy, như thế nào?"
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
Tam thương biến sắc, không ngờ Hứa Thanh Tiêu còn giấu chiêu trò khác.
Trước chờ bọn hắn ký tên đồng ý, lại đến lừa gạt bọn hắn.
"Đại nhân, việc này không được, bốn ngàn lượng bạc trắng, chúng ta phải chịu lỗ chết mất thôi."
"Cái này không tính chi phí vận chuyển đường thủy, gia nghiệp của chúng ta có lớn hơn, cũng gánh không được đâu."
"Đại nhân, nếu làm như vậy, chúng ta thà rằng không cần."
Ba người đồng thanh mở miệng, ngươi nói lỗ vốn thì lỗ vốn, một lần cứ xem như giao tình, coi như chi phí nhập hội phí.
Dựa theo giá cả này trong thời gian dài, cho dù bọn họ có giàu hơn, cũng không chịu nổi.
"Được thôi, vậy Hứa mỗ lại giúp các ngươi kiếm thêm một chút, bốn ngàn năm trăm lạng bạc một chiếc, cấp thêm năm trăm lượng bạc một phần là chi phí vận chuyển đường thủy, một phần còn lại là để dân chúng địa phương sản xuất vật liệu liên quan."
"Nếu như không đồng ý mức giá này, vậy thì dứt khoát thôi đi, cứ giao nộp lên coi như là chi phí nhập hội, vụ quan chức cứ dẹp qua một bên luôn."
Bốn ngàn lượng bạc thật sự có hơi quá đáng, Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ là nói đại thế thôi.
Năm ngàn lượng là Hứa Thanh Tiêu tính toán qua.
Chi phí đại khái là ba ngàn tám chín trăm, tính đến chi phí vận chuyển đường thủy là bốn ngàn lượng, lại thêm vấn đề hao tổn, thì chính là khoảng chừng bốn ngàn năm trăm lượng.
Còn thừa năm trăm lượng chính là lợi nhuận của thương nhân.
Chắc chắn không nhiều. Dù sao chia ra từng công đoạn, số tiền tới tay thật sự có thể còn được bao nhiêu?
Nhưng ít ra không sẽ bị thua lỗ.
Ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, tuyệt đối không phải vấn đề hóc búa gì.
Hứa Thanh Tiêu tính kế thì tính kế, nhưng không đến mức không cho đối phương đường sống, ít nhiều cũng chỉ hơi sai trái mà thôi.
Quả thực, nghe thấy giá của Hứa Thanh Tiêu mới nói ra, sắc mặt Tam thương đã dịu lại một chút.
Chỉ là bọn hắn vẫn muốn tiếp tục kiếm chác.
Thật tiếc là Hứa Thanh Tiêu quả thực không có thời gian dây dưa với bọn họ, hắn còn phải đến cuộc hẹn tiếp theo.
"Nếu đồng ý, ký xong phần chứng từ này, sai người đưa đến học đường Thủ Nhân."
"Nếu không đồng ý, cũng không cần đưa, nhưng những gì đã nói trước đó không thể thiếu."
Hứa Thanh Tiêu lộ rõ là muốn ăn chắc đám người này.
Hiện giờ ván cờ đã hình thành, bát đại thương hội muốn làm quân cờ, hay là muốn trở thành người cầm cờ, đều phụ thuộc vào chính bản thân bọn họ.
Dù sao bất kể như thế nào, mình cũng không bị lỗ.
Nếu bọn họ không đưa thật, mục đích của mình cũng đạt thành rồi, một vạn chiếc guồng nước, ba trăm triệu lượng bạc trắng, đã kiếm được món hời to rồi.
Nếu bọn họ đồng ý, mọi người làm ăn lâu dài cũng cũng không có hậu hoạn gì.
Sắc mặt tam thương không được dễ chịu cho lắm.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu đã đi rồi.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu đi khuất, sắc mặt cả ba người trở nên rất khó coi.
"Hừ! Tên Hứa Thanh Tiêu này... Quả nhiên là vì nước vì dân ."
Người đại diện của Tấn thương đập bàn một cái thật mạnh, nhưng một khắc sau, Hứa Thanh Tiêu đột nhiên trở về.
Bốn mắt nhìn nhau, người đại diện của Tấn thương cắn lưỡi đổi câu, chính hắn cũng không ngờ bản thân có thể phản ứng nhanh như vậy.
"Trở về lấy chút đồ vật, ba vị cừ từ từ trò chuyện."
Hứa Thanh Tiêu không ngại bọn họ nói xấu sau lưng mình, mà lại sợ đám người khen ngợi mình
Hứa Thanh Tiêu lấy đồ rồi trực tiếp rời đi.
Đến nhanh, đi cũng nhanh, trước sau không đến nửa canh giờ.
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu rời đi, tam thương cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể âm thầm than thở.
Ước chừng hai khắc đồng hồ sau.
Hứa Thanh Tiêu xuất hiện bên trong một tửu lâu khác.
Bóng dáng ngũ thương xuất hiện, bọn họ vẫn luôn chờ đợi Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ có điều ngũ thương chưa từng đắc tội Hứa Thanh Tiêu, nói tới nói lui cũng vô cùng nhiệt tình, không hề ngại ngùng xíu nào.
Hứa Thanh Tiêu cũng phối hợp ăn chơi cùng với ngũ thương.
Đi gặp tam thương, chủ yếu là vì vật liệu guồng nước, còn đối với ngũ thương, Hứa Thanh Tiêu muốn lôi kéo.
Đặc biệt là tứ thương cuối cùng, chẳng lẽ bọn họ không muốn vượt mặt Tấn thương, trở thành thương hội hàng đầu sao?
Vì vậy, Hứa Thanh Tiêu rất cởi mở, cùng nhậu nhẹt với mọi người.
Còn nữa, người mà ngũ thương phái tới cũng không phải lão đầu, mà là nhân vật cầm quyền hàng thật giá thật của thương hội, là loại người hoàn toàn có thể tự mình quyết định.
Sau khi chè chén.
Hứa Thanh Tiêu cũng nói trắng vị trí nhất phẩm, hiện tại chỉ còn dư một cái.
Hứa Thanh Tiêu định cho thương hội xếp hạng thứ tư.
Vừa nói dứt câu, sắc mặt mọi người có chút lúng túng, dù sao ai cũng muốn vị trí nhất phẩm này.
Chỉ có điều, sau khi Hứa Thanh Tiêu lập tức nói ra chức vị tuần tra sứ, tứ thương còn lại bắt đầu sôi nổi lên.
Phẩm cấp giống hệt, nhưng lại có được trách nhiệm tuần tra giám sát.
Vừa dứt câu, tứ thương xếp hạng cuối bắt đầu kích động rồi.
Mặc dù không phải người chủ sự, nhưng chức tuần tra giám sát này lại thú vị rồi đây.
Tứ thương còn lại nhao nhao nâng chén, cảm tạ Hứa Thanh Tiêu đủ kiểu, và tỏ ra vô cùng kích động.
Bọn họ hiểu ý của Hứa Thanh Tiêu.
Hắn muốn lôi kéo bọn họ đi chèn ép các thương hội lớn xếp hạng ở phía trên.
Mặc dù biết bản thân bị lợi dụng.
Nhưng như vậy thì có làm sao?
Chỉ cần mình có thể vượt lên trên, sống chết của kẻ khác ăn thua gì tới mình?
Đương nhiên Hứa Thanh Tiêu cũng nói rất rõ ràng, trách nhiệm tuần tra giám sát cũng phải nằm trong phạm vi quy định.
Đồng thời người chủ sự nhất phẩm cũng có quyền lợi vạch tội tuần tra sứ.
Mọi người giám sát lẫn nhau tránh để cho có người mất vui.
Lời giải thích này khiến cho mọi người đều cảm thấy an tâm, dù sao tạo ra thêm một chức tuần tra sứ, quả thực làm người khác cảm thấy có hơi bị thua thiệt.
Nhưng quản thúc lẫn nhau lại không có việc gì.
Nói trắng ra vẫn còn trong phạm vi quy tắc, nếu ngươi thật sự làm sai chuyện, cho dù người ta không có trách nhiệm tuần tra, cũng sẽ gây phiền phức cho ngươi.
Hứa Thanh Tiêu giải quyết xong xuôi việc của bát đại thương hội.
Ngân lượng cũng sẽ đưa đến Hộ bộ trước mùng Một tháng Chín.
Mãi cho đến đêm khuya.
Hứa Thanh Tiêu về tới học đường Thủ Nhân.
Pha cho bản thân một bình trà
Một người lẳng lặng ngắm ánh trăng.
Ngày mai chính là ba mươi tháng tám.
Thọ đản của bệ hạ.
Chỉ sợ nguy cơ lớn nhất sẽ xuất hiện ngay sau khi kết thúc thọ đản.
Nhấp một ngụm trà.
Hứa Thanh Tiêu đứng dưới ánh trăng.
Nhìn lên bầu trời.
Bất giác có cảm giác gió thổi báo hiệu giông bão sắp đến.
(Tiêu đề chương "Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu" được trích từ bài thơ Hàm Dương thành đông lâu của thi sĩ Hứa Hồn, dịch ý: Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu)