Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 62 - Chương 62: Khởi Hành, Phủ Nam Dự (1)

Chương 62: Khởi hành, Phủ Nam Dự (1)

Ban đêm.

Trong nhà Chu Lăng.

Nhìn Hứa Thanh Tiêu quỳ lạy trên mặt đất, Chu Lăng không tới đỡ hắn lên mà chậm rãi mở miệng.

“Thanh Tiêu, vi sư nghĩ tới nghĩ lui, ban cho ngươi chữ Thủ Nhân, hy vọng ngươi thủ hữu thường đức, nhân nghĩa vi tiên.”

Tất cả những lời nói của Chu Lăng, đều hội tụ trong việc ban chữ này.

Thủ Nhân?

Hứa Thanh Tiêu âm thầm nghiền ngẫm hai chữ này, hắn hiểu được ý nghĩa trong đó, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng vẫn vái lạy Chu Lăng một cái.

“Đa tạ lão sư ban chữ, học sinh khắc trong tâm khảm.”

Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, cảm tạ từ trong tâm.

“Nghỉ ngơi sớm chút đi, mấy ngày nay vẫn phải đọc nhiều sách, còn những chuyện khác để khi khác nói.”

Chu Lăng gật gật đầu, đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu vỗ nhẹ bờ vai của hắn.

“Đa tạ lão sư chỉ điểm bến mê.”

“Lão sư, học sinh dự tính qua mấy ngày nữa sẽ xuất phát, đến phủ Nam Dự.”

Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, hắn nhìn về phía Chu Lăng nói.

“Gấp vậy sao?”

Chu Lăng hỏi, tuy rằng ông không biết tại sao Hứa Thanh Tiêu muốn đi sớm như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi câu có gấp hay không.

“Dạ.”

Hứa Thanh Tiêu đáp lời, nhưng không trực tiếp trả lời.

Lập tức, Chu Lăng nghĩ ngợi gì đó, rồi cầm đèn dầu lên và nói.

“Xuất phát sớm chút cũng tốt, có thể làm quen phủ Nam Dự, khi nào đi?”

Chu Lăng hỏi.

“Ngày ba mươi cuối tháng.”

Hứa Thanh Tiêu nói ra thời gian, hắn đã thương lượng thời gian với Ngô Ngôn, càng sớm càng tốt.

“Được, ta sẽ bảo sư nương chuẩn bị hành lý cho ngươi.”

“Thanh Tiêu, nghỉ ngơi sớm đi.”

Chu Lăng không nói thêm gì, đèn dầu trong tay đong đưa, đi ra ngoài cửa.

Hứa Thanh Tiêu nhìn bóng dáng Chu Lăng không nói gì, đợi Chu Lăng đi rồi, hắn chậm rãi trở lại trước án thư.

Tất cả cảm xúc phức tạp cũng tan thành mây khói trong một khắc này.

Trong đầu chỉ có sáu chữ Chu Lăng nói ra.

Những chuyện khác, khi khác nói.

Hít sâu một hơi, Hứa Thanh Tiêu nhìn án thư, sau đó thay một trang giấy trắng mới, lấy bút lông ra, chấm chút mực, viết hai chữ lên mặt giấy.

【 Thủ Nhân 】

Vừa luyện chữ vừa suy ngẫm cho đến bình minh, Hứa Thanh Tiêu lúc này mới dừng bút, nhưng cũng không đi ngủ, mà bắt đầu luyện công.

Sách phải đọc.

Nhưng luyện công cũng phải luyện.

Điều may mắn chính là dị thuật mà hắn tu luyện không phải loại công pháp tà ám, khi tu luyện có ánh sáng ánh kim nhàn nhạt vờn quanh, giống công pháp thuần dương hơn.

Khí huyết sôi trào, kim ô tôi thể, lại là từng luồng khí huyết kim ô ngưng tụ trong cơ thể.

Thập phẩm là Dưỡng thân.

Cửu phẩm là Ngưng mạch.

Kim ô Tôi Thể Thuật, thân thể từng tôi luyện, hiện giờ ngưng tụ khí huyết kim ô, có thể thử ngưng mạch.

Đánh vỡ gông cùm xiềng xích, ngưng tụ khí mạch, từ đó có thể sinh ra “nội khí”, xảy ra biến hóa to lớn.

Sau khi có được nội khí, có thể làm một vài việc mà một võ giả bình thường không thể nào làm được, thí dụ như đi trên nước, hoặc là ngưng tụ kiếm khí, mỗi phẩm cách nhau một tầng trời.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu không dự tính lập tức ngưng mạch, bản thân mới vừa tiến vào võ giả thập phẩm, nếu lại đột phá đến cửu phẩm, khó tránh khỏi khiến người khác hoài nghi.

Cho nên Hứa Thanh Tiêu tính rời khỏi huyện Bình An, đến phủ Nam Dự rồi mới gia tăng phẩm cấp, hơn nữa vẫn còn một cách nói khác, có thể ngưng mạch thành công hay không cũng là một vấn đề, không bằng dưỡng thân thể một chút, đến khi có đủ tự tin rồi hẵng bàn tiếp.

Một canh giờ sau.

Đợi Hứa Thanh Tiêu tu luyện xong, cả người thần thanh khí sảng, sự mệt mỏi của một đêm không ngủ trở thành hư không.

Hắn tính thử múa may mấy quyền, từng trận quyền phong, thân thể cũng rắn chắc hơn rất nhiều, cẩn thận cảm ngộ một phen, sức đánh một quyền của mình ít nhất tầm khoảng năm trăm cân, ở huyện Bình An không dám nói đệ nhất, nhưng mà trong hạng ba cũng không phải nói quá.

Thậm chí Hứa Thanh Tiêu cảm nhận rất rõ ràng, mỗi lần bản thân tu luyện Kim ô Tôi Thể thuật, thân thể đều sẽ được cải thiện, nếu tiếp tục duy trì lâu dài, có lẽ một ngày nào đó sẽ ngưng tụ ra Đại nhật thánh thể.

Chỉ là không biết Đại nhật thành thể mạnh tới nhường nào.

Luyện công xong, Hứa Thanh Tiêu rửa ráy qua loa, rồi lấy một quyển sách trên kệ bắt đầu nghiêm túc đọc.

Trong quá trình đọc sách, sự khô nóng trong cơ thể cũng dần dần giảm bớt, Hạo nhiên chính khí cũng đang vận chuyển, cố gắng hết sức áp chế ma tính, loại cảm giác này rất trực tiếp.

Lại một canh giờ qua đi.

Hứa Thanh Tiêu buông thư tịch trên tay xuống, hiện giờ hắn đã đạt tới Dưỡng khí cảnh, không thể nói đã gặp qua là không quên được, nhưng vẫn có thể gọi là trí nhớ vượt trội.

Một quyển sách, xem qua một lần đại khái cũng có thể nhớ kỹ.

Nhưng mà đọc sách không phải là học bằng cách nhớ, trọng điểm chính là “lý” và “giải”, lý là hiểu lý lẽ, hiểu được đạo lý mà văn tự trình bày trong sách là cái gì.

Giải là cởi bỏ tư duy của bản thân, dùng ý nghĩ của chính mình, đi giải thích văn tự, để bản thân hiểu và lĩnh ngộ sâu sắc hơn.

Quyển sách trên tay Hứa Thanh Tiêu tên là Nhân Dục Luận.

Cái gọi là Nhân Dục Luận, ý chỉ dục vọng của con người, nội dung thư tịch khiến Hứa Thanh Tiêu có chút khó thích ứng.

Thánh nhân nói, diệt trừ dục vọng con người bảo tồn thiên lý.

Tại sao trên thế giới lại có nhiều phân tranh chiến loạn như vậy, vì sao có nhiều sinh linh vô tội bị tàn sát như vậy, khi khống chế dục vọng của bản thân, quân vương như thế, bá tánh cũng như thế, người đọc sách nên khắc chế loại dục vọng con người này.

Khắc kỷ thiện ta, bất kỳ lúc nào cũng phải duy trì một loại lý trí, không được chạy theo dục vọng.

Nghe ra rất có đạo lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì con người không có ham muốn ắt sẽ tự vong, một người không có dục vọng, không có mưu cầu, chỉ biết theo đuổi con đường hư vô mờ mịt, nếu mọi người đều như thế, vậy chẳng phải cả thế giới sẽ hóa thành hư vô?

Loại sách nho có tư tưởng cực đoan, khiến Hứa Thanh Tiêu có phần không dám tán đồng.

Nhưng điều làm Hứa Thanh Tiêu tò mò là, quyển Nhân Dục Luận này lại bày ở vị trí đầu tiên trên giá sách, đủ để chứng minh tầm quan trọng của quyển Nhân Dục Luận này.

Ngay khi Hứa Thanh Tiêu đang suy tư, Trần Tinh Hà xuất hiện.

Hắn ta cũng là tới lấy sách.

Thấy quyển Nhân Dục Luận để trước mặt Hứa Thanh Tiêu, không khỏi dò hỏi.

“Sư đệ xem qua quyển sách này?”

“Vừa mới xem xong.”

Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu trả lời nói.

“Có cảm xúc gì?”

Trần Tinh Hà trực tiếp lên tiếng hỏi.

“Có chút nghiêm khắc, không hiểu cho lắm.”

Hứa Thanh Tiêu không dám buông lời bình luận bậy bạ, tư tưởng của người đọc sách thời cổ đại rất cố chấp, lấy vài đại nho hoặc thánh nhân làm mục tiêu hoặc thần tượng, nếu dám nói mấy câu bậy bạ, nhẹ thì trở mặt, nặng thì có khả năng cả đời không qua lại với nhau.

“Ừ.”

“Nhân Dục Luận, là do Chu Thánh viết, năm Văn Thánh thứ năm, tuy có chút nghiêm khắc, nhưng từng câu từng chữ chính là châu ngọc.”

Bình Luận (0)
Comment