Thiên Tự văn này mang ý nghĩa quá lớn, đây không đơn thuần chỉ là một quyển sách mà còn là sách dành cho những người đọc sách học vỡ lòng. Những đứa trẻ đi học nhất định phải bắt đầu từ biết chữ, nhưng nên biết chữ gì thì đây là cả một vấn đề.
Mỗi một nơi đều có những ghi chép về chữ vỡ lòng của riêng mình, hơn nữa tiên sinh dạy học cũng căn cứ vào những chữ mà mình thấy thích để tiến hành phân chia.
Nhưng những chữ được ghi chép này đa số lại chỉ là những từ đơn.
Thiên Tự văn mà Hứa Thanh Tiêu đang niệm ra thì lại khác, văn toàn là bốn chữ, đối câu tinh tế, trật tự rõ ràng, ngôn từ nổi bật, chẳng những có thể dạy cho những đứa trẻ đọc chữ mà còn có thể làm cho chúng hiểu được một vài đạo lý.
Tỷ như nói thu thu đông tàng, ý của nó là chỉ về mùa thu nên thu hoạch lương thực, mùa đông thì cần phải tích trữ lương thực, dùng những thứ đơn giản để nói về một vài chuyện khác nhau.
Bao gồm một vài điển cố của Đại Ngụy, điển cố nho đạo, đã biết được chữ, lại hiểu được văn, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng có lòng riêng, đem những điển cố của riêng mình viết vào trong đó. Hắn không cần tài khí mà là cần dân ý.
Đương nhiên chủ yếu cũng là vì nó phù hợp, áp vận đối trận không có vấn đề, nếu không thì Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không cố cưỡng ép.
Nhân văn, lịch sử, điển cố làm nông, tế tự, nghề làm vườn, địa lý các thứ vân vân đều ở trong đó, hơn nữa lại còn được trải qua quá trình chỉnh sửa hoàn mỹ.
Đây mới là chỗ kinh điển của Thiên Tự văn.
Nếu mà chỉ cần biết chữ đơn giản vậy thì Đại Ngụy vốn không biết có bao nhiêu bộ sách rồi.
Còn hôm nay Thiên Tự văn mà Hứa Thanh Tiêu viết ra chính là muốn làm ra một bộ sách học vỡ lòng thống nhất cho người trong thiên hạ, một ngàn chữ này đa số đều dùng những chữ thường dùng trong cuộc sống.
Không chỉ để đám trẻ học mà những người trưởng thành cũng có thể học, đơn giản chỉ là chậm hơn một chút mà thôi.
Những chữ màu vàng hết chữ này đến chữ khác bay thẳng lên trời.
Cùng lúc đó, Hạo Nhiên chính khí cuồn cuộn như Trường Giang lại xuất hiện một lần nữa, lần này nó xuất hiện cùng với tài khí ba ngàn dặm.
Chẳng qua lần này Hứa Thanh Tiêu cũng không ngăn cản những tài khí kia nhập thể. Hắn muốn đột phát đến cảnh giới đại nho, cần có những tài khí này.
Tài khí khủng khiếp như một dãy ngân hà tràn xuống dung nhập vào cơ thể Hứa Thanh Tiêu.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu giống như một miếng bọt biển khô cạn đang điên cuồng hấp thu tài khí.
Mà khí thế của hắn cũng càng lúc càng mạnh, càng lúc càng khủng khiếp.
Lục phẩm chính nho khác rất xa so với ngũ phẩm đại nho.
Mặc dù chỉ lệch nhau một phẩm nhưng sự chênh lệch lại cách xa vạn dặm.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu chứng được ngũ phẩm vậy thì đám yêu ma tứ phẩm trong mắt hắn đều hóa thành kiến hôi, duy chỉ có yêu ma tam phẩm có lẽ mới có đủ thực lực để đọ sức mới Hứa Thanh Tiêu.
Đây chính là sức mạnh tiên thiên mạnh mẽ của học thuật Nho gia.
Quan trọng hơn chính là đến ngũ phẩm rồi thì Hứa Thanh Tiêu liền có thể có được thánh ngôn chi lực, có thể tấu lên trên, không cần phải mời thánh ý, chỉ cần mở miệng ra thì thánh ý cũng có thể cảm ứng được.
Đương nhiên sau khi thánh ý cảm ứng được rồi có ngưng tụ lại hay không thì vẫn phải do bản thân thánh nhân phán đoán.
Nhưng chỉ điểm này thôi đã đủ trở thành ranh giới của sự chênh lệch.
Chỉ cần một lời, có thể diệt được yêu.
Chỉ một cơn nóng giận cũng có thể giết được ma.
Tài khí như Hoàng Hà cuồn cuộn chui vào trong cơ thể, trên thực tế không chỉ có mình Hứa Thanh Tiêu hấp thu số tài khí kia.
Tất cả các phôi thai thánh khí đều đang liên tục không ngừng hấp tu tài khí.
Bọn chúng phải thay đổi, cho đến khi biến thành tài khí đại nho.
Cảnh giới phải tương đồng so với hắn.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì vẫn đang liên tục đọc Thiên Tự văn.
Cho đến cuối cùng.
“Cô lậu quả văn, ngu mông đẳng tiếu, vị ngữ trợ giả, .......”
(Kiến thức nhỏ bé, kiến văn ít ỏi; loại người dốt nát, bị đời chế nhạo…)
Khi câu cuối cùng của Thiên Tự văn được đọc xong.
Bên trên nền trời.
Thiên Tự văn hóa thành một ngàn cái mặt trời nhỏ, vàng óng giống như ngôi sao càn quét tất cả những u tối.
Vào thời khắc này, bầu trời Đại Ngụy sóng êm gió lặng, tất cả bóng đêm đã hoàn toàn biến mất.
Sau đó.
Từng chữ màu vàng kim phát ra ánh sáng trên bầu trời, nhưng sau một khắc, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện.
Từng đạo dân ý bay lên từ trên mặt đất rồi tràn vào bên trong văn tự màu vàng kim.
Trên bầu trời, những ngôi sao thật sự đang phát ra những ánh sáng lấp lánh, bắn ra từng chùm thần tinh chi quang rồi tràn vào bên trong văn tự.
Người đời tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bên trong Văn cung Đại Ngụy lại đang có vô số người mở to đôi mắt mà nhìn.
Người đầu tiên mở miệng, chính là Bồng nho.
Ông ta mở miệng, chỉ về phía Thiên Tự văn trên trời, giọng nói dường như đang run rẫy.
“Tuyệt... Tuyệt... Tuyệt thế thần thư!”
Khuôn mặt ông ta vốn đã già nua nay lại càng thêm già nua hơn, ngón tay ông ta run rẩy, bên trong ánh mắt mang đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hôm nay Hứa Thanh Tiêu đã mang đến cho ông ta quá nhiều chấn động.
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp dùng tuyệt thế thần thư để viết sách thành nho.
Đây quả thực là... Trước kia chưa từng có, sau này cũng sẽ không làm được như vậy.
Trích dẫn điển tích, thiên văn địa lý, điển cổ nho đạo, điển cố Đại Ngụy, điển cố thánh nhân, tất cả đều ở trong đó, vừa có thể viết chữ, lại có thể hiểu chuyện, cuốn sách này đúng là kinh điển.
“Điển cố của năm đời thánh nhân đều ở trong đó, hơn nữa vế đối lại tinh tế, nếu như dùng cho người trong thiên hạ học vỡ lòng vậy thì sẽ càng thêm tôn trọng thánh nhân.”
“Hay, hay, hay, trong Thiên Tự văn này có các từ ngữ về điển cố lại có làm nông, địa lý, thiên văn, ẩm thực, sinh hoạt thường ngày vân vân, áp vần lại còn tinh tế như vậy, đây chính là tuyệt thế thần thư.”
“Sao trời tô chữ, dân ý thừa nhận, đây chính là tuyệt thế thần thư, cuốn sách này sẽ làm nên một sự ảnh hưởng to lớn đến những người đọc sách trong thiên hạ.”
“Hứa Thủ Nhân, lại viết ra được tuyệt thế thần thư, điều này... Chỉ sợ là ngay cả thánh nhân cũng không làm được.”
“Nếu như chỉ nói ngũ phẩm chi cảnh vậy thì đúng là từ trước đến nay chưa hề có thánh nhân nào làm được chuyện sao trời tô chữ, dân ý thừa nhận. Đúng như lời đồn, tuyệt thế thần thư chính là dấu hiện, Hứa Thủ Nhân đúng là nên được xưng là vạn cổ chi tài.”