"Tiếp nhận vị trí của ông?"
“Trần đại nhân, hóa ra ông đang đợi điều này à?”
"Đến Lại bộ? Đến Lại bộ không phải là lãng phí nhân tài sao, ta không đồng ý. ”
"Ta cũng không đồng ý, thay vì đi Lại bộ, còn không bằng ở lại Hộ bộ."
"Đúng vậy, để Thủ Nhân đi Lại bộ, thật đúng là lãng phí nhân tài."
Mọi người ngươi một câu ta một câu.
Căn bản xem thường chức vị Lại bộ thượng thư này.
"Ý của lão phu là nói, để cho hắn tiếp nhận vị trí thừa tướng."
Trần Chính Nho có chút tức giận, Lại bộ thượng thư thì làm sao chứ? Lại bộ đắc tội với các ngươi à? Còn ồn ào thì từ quan hết cho ta.
"Thừa tướng?"
"Chuyện này...."
"Vậy thì cũng không phải không thể."
"Thừa tướng cũng được, có thể."
Nghe đến làm thừa tướng, mọi người gật gật đầu, coi như là có thể tiếp nhận, dù sao chức thừa tướng, là quan viên lớn nhất triều đình Đại Ngụy.
Chính nhất phẩm quyền khuynh thiên hạ.
"Trước mắt, chúng ta còn có thể ổn định thêm mười năm nữa, mười năm sau, chúng ta nên lui thì phải lui."
"Đã có Thủ Nhân, cho nên lão phu tính toán, trong vòng năm năm sẽ từ quan dưỡng lão, để Thủ Nhân đến tiếp nhận chức vị của lão phu."
"Cứ như vậy, Lục bộ trên dưới, Thủ Nhân đều có thể chiếu cố, hơn nữa cũng có thể phát triển tài hoa tốt hơn."
Trần Chính Nho nói như thế.
Ông ta vốn định làm thừa tướng mười năm nữa, dù sao ông ta hiện tại đã gần bảy mươi tuổi, thêm mười năm nữa thì cũng đã tám mươi tuổi, sức khỏe không có vấn đề gì, nhưng làm quan không thể làm quá lâu, nếu không sẽ bị Hoàng đế dè chừng, đây là đạo lý mà người làm quan đều hiểu được.
"Trần đại nhân nói rất đúng."
"Ừm ừm, Trần đại nhân nói rất đúng."
"Nếu là như vậy, vậy thì không có gì tranh giành nữa, trực tiếp nâng đỡ Thủ Nhân làm thừa tướng đi, cứ như vậy, lục bộ đều có thể cùng hưởng ân huệ."
"Haiz, nhớ Đại Ngụy ta, trải qua Bắc phạt, suy bại cho tới bây giờ, khổ cực bất hạnh, chưa từng nghĩ đến sẽ có đại tài bậc này, mừng cho bệ hạ, mừng cho Đại Ngụy ta, mừng cho thiên hạ."
Mấy vị Thượng thư gật đầu, bọn họ đồng ý quan điểm của Trần Chính Nho.
Cũng coi như đã xác định được một hướng lớn.
"Được, vậy cứ định như vậy đi, cho Thủ Nhân thêm thời gian mài giũa tính cách, sẵn sàng tiếp nhận vị trí."
Trần Chính Nho định xong hướng đi này, mở đường cho Hứa Thanh Tiêu.
Mà ở phủ An Quốc công.
Mọi người thì ngồi ở trong viện, nghe An Quốc Công khoe khoang.
“Ta nói các ngươi nghe, Thủ Nhân nhất định là muốn Bắc phạt, nói thật cho các ngươi biết vậy, các ngươi biết vì sao lão phu đồng ý chuyện guồng nước không?"
"Cũng là bởi vì Thủ Nhân âm thầm tìm lão phu, nói cho lão phu biết, hắn ủng hộ Bắc phạt, hiện giờ Thủ Nhân đã có tư cách tân thánh, nói không chừng có thể chính là một Binh thánh đó."
An Quốc Công càng nói càng thái quá, cuối cùng lại nói khoác Hứa Thanh Tiêu thành Binh thánh.
Chỉ là lời này vừa nói, tất cả mọi người đều kích động.
Binh thánh?
Binh thánh đương đại?
Được lắm tiểu tử, nếu thật sự là như vậy, binh gia bọn họ sẽ hoàn toàn hưng thịnh lên rồi.
"Không đúng, thúc, vị huynh đệ Thủ Nhân này, không thân với binh gia chúng ta như thúc nói. Hắn vẫn đi theo cùng đám văn quan lục bộ kia, sao có thể có quan hệ với chúng ta đây ”
Có người tò mò hỏi.
Chỉ là vừa nói ra lời này, An Quốc công nở nụ cười.
"Ngu xuẩn."
"Ngươi có biết vì sao Thủ Nhân lại thân với đám lão gia hỏa kia như vậy không? Chỉ là đánh sâu vào trong nội bộ kẻ địch mà thôi! ”
"Thủ Nhân vì sao lại kiếm được nhiều bạc như vậy, ngươi biết không? Hắn là kiếm tiền cho chúng ta đi Bắc phạt. ”
“Cái này các ngươi cũng không biết, quốc khố hiện giờ có hàng triệu lượng bạc, Đại Ngụy cần nhiều bạc như vậy sao?”
"Đại Ngụy không cần, những bạc này giữ lại làm gì? Không phải là giữ lại để chiến đấu sao. ”
An Quốc Công nói một tràng, mọi người liền được khai sáng.
"Đúng đúng đúng, ta đang thắc mắc sao Thủ Nhân vẫn còn muốn kiếm bạc, thì ra mọi chuyện là như vậy."
"Được lắm tiểu tử, thì ra Thủ Nhân huynh một mực che dấu, ta nói mỗi lần hắn nhìn ta ánh mắt đều rất khác, thì ra là người một nhà."
"Đúng vậy, đúng vậy, Thủ Nhân tuy rằng bình thường không lui tới, kỳ thật đây là vì làm tê liệt những quan văn kia, nhưng mỗi lần gặp nhau, Thủ Nhân đối với chúng ta đều rất khách khí, điều này đại biểu trong lòng Thủ Nhân có chúng ta."
"Nói như vậy mới thấy, lần phân bổ này Binh bộ chúng ta được cho nhiều nhất, thưởng cho tam quân, là đang nghĩ cho chúng ta."
Đám liệt hầu điên cuồng gật đầu, vô cùng tán đồng nói.
"Được rồi, nhiều thì không nói, các ngươi tự mình suy nghĩ là thấy thôi, sau này nhìn thấy Thủ Nhân, phải coi như người của mình, mặc kệ Thủ Nhân làm cái gì, cũng chỉ có một chuyện, đó chính là ủng hộ."
"Nếu như các ngươi có chuyện gì, rảnh rỗi thì đi tìm Thủ Nhân, hỏi thăm hắn một chút, biết không?"
An Quốc Công nói như thế, nhìn ra được, ông ta thật sự vô cùng mến mộ Hứa Thanh Tiêu.
Kỳ thật ông ta nhìn ra, Hứa Thanh Tiêu chắc chắn không phải là quan viên nho nhã yếu ớt, tác phong làm việc, đều có phong phạm đại tướng.
Loại người này sớm muộn gì cũng là người của Binh gia.
"Được rồi! Tất cả đều tuân theo ý của quốc công. ”
"Đúng đúng đúng, hết thảy tuân theo ý quốc công."
Mọi người gật đầu cười nói.
Cứ như thế.
Văn cung Đại Ngụy.
Bồng nho ngồi ở trong Triều Thánh điện, ngồi trước mặt là Nghiêm Lỗi tràn đầy tâm sự.
"Bồng nho, bị Hứa Thanh Tiêu khi dễ như thế, ta không phục."
Giọng nói của Nghiêm Lỗi tràn ngập phẫn nộ, ông ta thật sự không phục.
"Không sao, để cho hắn kiêu ngạo thêm đi, hôm nay hắn kiêu ngạo, đã bị mấy đại nhân vật để mắt đến rồi, hắn đã hoàn toàn đắc tội đến Chu Thánh nhất mạch."
"Hứa Thanh Tiêu vẫn còn quá trẻ, nếu như hắn ở thời khắc mấu chốt, không có khí thế bức người, có lẽ hắn sẽ nhận được càng nhiều chỗ tốt, nhưng hắn bức bách hai người ngươi tự phế nho vị, dẫn tới rất nhiều người bất mãn."
"Chỉ là trước mắt hắn danh tiếng quá thịnh, tạm thời phải tránh mũi nhọn."
Bồng Nho lên tiếng, ông ta cũng không cho rằng Hứa Thanh Tiêu thắng, ngược lại cho rằng Hứa Thanh Tiêu đã làm sai.
Đương nhiên đây chỉ là ảo tưởng của bản thân ông ta mà thôi.
"Bồng nho, mặc kệ nói như thế nào, nho vị của ta và Tôn nho đã bị phế rồi."
Nghiêm Lỗi có chút khó chịu, bởi vì mặc kệ nói như thế nào, nho vị của ông ta quả thật đã không còn.
"Yên tâm."
"Chờ chuyện đại sự kia giải quyết xong, lão phu có thể khôi phục nho vị của ngươi."
Bồng nho nói như thế, trông vô cùng tự tin.
Nghe được lời này, Nghiêm Lỗi nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ, đồng thời không khỏi hỏi.
"Còn Tôn nho thì sao?"
Vừa nói lời này, Bồng nho hừ lạnh một tiếng nói.
"Ông ta? Ông ta trực tiếp đầu hàng, không có cốt khí, để cho ông ta làm người bình thường đi. ”
Bồng nho nói như vậy, rõ ràng cũng đã chướng mắt Tôn Tĩnh An rồi.
Nghiêm Lỗi không nói lời nào, dù sao quan hệ giữa ông ta và Tôn Tĩnh An cũng coi như không tồi, Tôn Tĩnh An sở dĩ thù hận Hứa Thanh Tiêu, một phần nguyên nhân là bởi vì ông ta.
"Được rồi, ngươi trở về đi."
Bồng Nho không nói nhiều, để cho Nghiêm Lỗi trở về trước.
"Vâng, Bồng nho."
Nghiêm Lỗi đứng dậy, rời khỏi Triều Thánh điện.
Chỉ là đợi sau khi Nghiêm Lỗi rời đi, giọng nói của Bồng nho lần thứ hai vang lên.
"Tôn Tĩnh An đã biết quá nhiều rồi."
Giọng nói của ông ta không lớn,giống như là đang cảm khái, nhưng lại giống như đang ám chỉ điều gì đó.
Hoài Ninh vương phủ.
Hoài Ninh thân vương lẳng lặng nhìn tờ giấy trắng trên bàn.
Trên đó rõ ràng viết một dòng chữ.
【 Hứa Thanh Tiêu không thể ở lại 】
Bảy từ đơn giản.
Lại là thái độ của thế lực sau lưng Hoài Ninh thân vương.
Chỉ là Hoài Ninh thân vương không nói gì, đưa tờ giấy trắng vào trong ánh nến thiêu đốt.
Cứ như thế.
Bốn ngày liên tiếp trôi qua.
Kinh đô Đại Ngụy yên tĩnh trong bốn ngày.
Nhưng vào ngày hôm đó, bên ngoài kinh đô Đại Ngụy.
Hai bóng người xuất hiện.