Nhìn thấy Vô Trần đạo nhân kẽ nhíu mày, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời. Không giúp được cũng không sao cả, hắn chỉ muốn hiểu rõ thôi, cũng không phải thật sự muốn tu luyện tiên đạo.
“Không, không, không.”
“Tiểu hữu hiểu lầm rồi, cũng không phải lão phu không muốn dạy mà là lão phu còn có chuyện khác khá quan trọng, tạm thời không có thời gian dạy tiểu hữu.”
“Chẳng qua là cũng không sao, đây là đồ nhi của lão phu, Lộ Tử Anh, tuy còn trẻ nhưng bây giờ cũng đã bước vào tứ phẩm, có thể là hơi kém hơn so với tiểu hữu một chút.”
“Nhưng chỉ điểm về tiên đạo cho tiểu hữu thì cũng không thành vấn đề, vừa lúc đồ nhi của ta cũng muốn học tập nho đạo, tiểu hữu với đồ nhi của lão phu có thể bổ sung lẫn nhau, chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?”
Vô Trần đạo nhân cười nói vậy.
Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu không khỏi đưa mắt nhìn về phía Lộ Tử Anh, mà Lộ Tử anh cũng không khỏi sửng sốt.
Y nói muốn học nho thuật từ bao giờ vậy?
Nhưng nếu như sư phụ mình đã lên tiếng, hơn nữa lại còn trước mặt bệ hạ thì Lộ Tử Anh cũng gật đầu nói: “Xin chào Hứa huynh.”
“Xin chào Lộ huynh.”
Hứa Thanh Tiêu đáp lễ, sau đó nói:
“Vậy thì làm phiền tiền bối, làm phiền Lộ huynh rồi.”
“Tiểu hữu khách khí rồi.”
“Hứa huynh quá lời.”
Hai người nói vậy, chỉ là vẻ mặt Vô Trần đại nhân thì luôn tươi cười, còn Lộ Tử Anh thì lại vô cùng bình tĩnh.
"Như vậy cũng tốt, Hứa ái khanh, về mặt Nho đạo, ngươi hãy giúp Lộ Tử Anh nhiều hơn, còn về tiên đạo, Lộ Tử Anh sẽ giúp ngươi bổ sung, hỗ trợ lẫn nhau, rất tốt.”
Nữ đế lên tiếng, tuy rằng nàng không biết vì sao mà Hứa Thanh Tiêu lại đột nhiên nghiên cứu tiên đạo nhưng mặc kệ là như thế nào, nàng cũng ủng hộ.
"Được rồi, Hứa ái khanh, Lộ Tử Anh, hai người các ngươi lui ra trước đi.”
“Vậy thần cáo lui trước.”
“Tử Anh cáo lui.”
Hứa Thanh Tiêu và Lộ Tử anh đồng thời mở miệng.
“Tử Anh, dạy Thanh Tiêu chu đáo nhé, đừng lơ là, nếu không vi sư chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.
Trước khi Lộ Tử Anh đi, Vô Trần đạo nhân có ý nhắc nhở một câu, chỉ sợ đệ tử mình quá mức lãnh ngạo, không chừng sẽ đắc tội Hứa Thanh Tiêu, nếu như vậy thì cũng không cần thiết.
“Đệ tử đã biết thưa sư phụ.”
Lộ Tử Anh lơ đễnh trả lời một câu, sau đó đi ra ngoài điện cùng với Hứa Thanh Tiêu.
Đợi sau khi hai người đi ra ngoài điện, giọng của Lộ Tử Anh vang lên.
"Hứa huynh, sư muội ta đúng lúc cũng ở trong Văn cung Đại Ngụy, Lộ mỗ sẽ đi tìm nàng trước. Đây là một tấm Trắc Linh phù, có thể kiểm tra tư chất tiên đạo của một người, ngươi cầm trước đi, sau khi trở về thì nhỏ một giọt máu lên trên là có thể kiểm tra tư chất tiên đạo của ngươi.”
"Chờ Lộ mỗ hết bận thì sẽ đến tìm ngươi.”
Lộ Tử Anh mở miệng nói muốn đi gặp sư muội của mình trước.
"Được, Lộ huynh đi thong thả, Hứa mỗ ở học đường Thủ Nhân, nếu như Lộ huynh xong việc thì cứ đi thẳng đến học đường tìm Hứa mỗ là được.”
Hứa Thanh Tiêu nhận lấy Trắc Linh phù, cũng không nói gì thêm, hắn hơi hành lễ rồi sau đó xoay người rời đi.
Hắn nhìn ra Lộ Tử Anh có điều gì đó rất lạ với mình, không phải cừu hận cũng không phải xem thường, chỉ là cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hiển nhiên là Lộ Tử Anh rất kiêu ngạo, còn ngạo nghễ hơn so với sư huynh Trần Tinh Hà của mình.
Chẳng qua cũng không sao hết, hắn cũng không phải là thật sự muốn tu luyện tiên đạo, đối phương đồng ý nói chuyện với mình tức là có dành tình cảm cho mình, còn không thì cũng hợp lý, không có gì phải cưỡng cầu.
Mà thấy Hứa Thanh Tiêu rời đi, Lộ Tử Anh cũng không nghĩ gì.
Y không ghét cũng không hận thù gì với Hứa Thanh Tiêu, chỉ là cảm thấy mọi người đã quá khoa trương, nhất là sư phụ mình, mấy ngày nay vẫn luôn nói Hứa Thanh Tiêu lợi hại ra sao.
Hôm nay gặp rồi mới thấy cũng bình thường vậy thôi, ngoại trừ diện mạo hơi đẹp một chút thì còn gì tốt đâu?
Về phần nho đạo ngũ phẩm.
Không phải Lộ Tử Anh tự đại, chỉ đơn giản là y không tu luyện nho đạo mà thôi, nếu như y tu luyện nho đạo thì tất nhiên có thể vượt qua Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu tu luyện tiên đạo có thể vượt qua y không? Hắn có thể phá vỡ kỷ lục của y không?
Câu trả lời rất hiểu nhiên, không thể.
Lắc đầu, Lộ Tử Anh rời đi, tìm một thái giám dẫn đường đi tới Tàng Kinh các.
Mà lúc này.
Bên trong đại điện.
Giọng của Nữ đế chậm rãi vang lên.
“Chuyện ma quật, cụ thể như thế nào?”
Nữ đế hỏi.
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Vô Trần đạo nhân trở nên nghiêm túc, không còn chút ý cười nào.
"Bệ hạ, chuyện ma quật trước mắt chưa có gì, chỉ là phong ấn kia đã cũ nên có phần hơi lơi lỏng, tuy rằng Thất đại tiên tông đã liên thủ củng cố ấn này nhưng vẫn không đủ.”
"Dựa vào tình hình hiện tại mà nói thì nhanh nhất là ba năm, chậm nhất là năm năm, phong ấn sẽ tự động bị phá tan, trước mắt niềm hy vọng duy nhất chính là bán thánh.”
Vô Trần đạo nhân cực kì nghiêm túc nói.
"Nếu bán thánh ra tay thì có thể nắm chắc được mấy phần?”
Nữ đế tiếp tục hỏi.
"Khoảng bảy phần , hơn nữa pháp bảo trấn ma đang được chế tạo, cùng với Vạn Phật kinh do Phật môn chép, khả năng trấn áp được ma quật lên đến chín phần.”
"Trước mắt, điều lo lắng nhất cũng không phải là ma quật mà là những tà ma ngoại đạo khác có thể thừa cơ mà lẻn vào hay không, chờ vào lúc chúng ta gia cố phong ấn mà tập kích bọn ta.”
Vô Trần đạo nhân trả lời, nắm chắc đến chín thành, nhưng cái này được quyết định với tiền đề là không có ai phá hoại, nếu như có người ngoài phá hoại vậy thì khác rồi.
“Ngươi muốn trẫm làm như thế nào?”
Nữ đế hỏi.
“Lúc phong ấn, mong bệ hạ phái ra hai võ giả nhất phẩm hộ pháp, lại điều thêm hai mươi vạn đại quân trấn thủ ma quật.”
Vô Trần đạo nhân nói vậy.
“Không!”
“Ý nghĩa của võ giả nhất phẩm rất lớn, bọn họ không thể rời khỏi kinh đô Đại Ngụy."
"Điểm này, tuyệt đối không có khả năng, trẫm có thể cho ngươi năm mươi vạn đại quân ngăn cản yêu ma nhưng võ giả nhất phẩm thì không thể đi.”
Nữ đế từ chối thẳng thừng.
Không chỉ bởi vì nguyên nhân này, còn vì mất chuyện cực kì quan trọng khác, không đến mức diệt quốc thì võ giả nhất phẩm tuyệt đối không thể hiện thân.
Đây là quy định bất thành văn.
Mối nhục Tĩnh thành lúc trước, vì sao Man di phương bắc không thật sự giết đến kinh đô? Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì kiêng kỵ võ giả nhất phẩm.
Nếu không thì đã giết đến Tĩnh thành rồi, cách kinh đô chỉ có năm trăm dặm đường mà thôi, không đến một ngày là đến được kinh đô.
Cho nên ý nghĩa của võ giả nhất phẩm quá lớn, là căn cơ của văn cung Đại Ngụy, căn cơ thật sự.
Không bao giờ cho phép bọn họ lộ mặt.