Lại bộ Đại Nguỵ.
Hứa Thanh Tiêu lo sốt vó chạy đến Lại bộ.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu cực kỳ mong ngóng các Thượng thư Lục bộ tuyệt đối đừng có ngừng tay.
Ít nhất phải để mình nhìn thấy, nói cách khác, biết phải viết tiêu đề trang đầu như thế nào.
Cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu tới Lại bộ.
Đối với người đã đến Thất phẩm như Hứa Thanh Tiêu, tiếng chửi bậy bên trong Lại bộ, Hứa Thanh Tiêu vẫn có thể nghe được.
Gòi xong! Đến chậm mất rồi!
Hứa Thanh Tiêu hơi buồn bực, trong nháy mắt hắn đã phát hiện mình đến chậm, bời vì không có tiếng đánh nhau, chỉ còn tiếng cãi vã.
"Đợi Thủ Nhân đến, chúng ta nhờ Thủ Nhân phân xử!"
"Được, vậy thì đợi Thủ Nhân đến."
"Ai sợ ai, ta cũng không tin Thủ Nhân sẽ giúp mấy lão già vô học như các ông."
Giọng mấy vị thượng thư đại nhân vang lên, không ai nhường ai.
Mà Hứa Thanh Tiêu thì không khỏi cười khổ, vẫn là bỏ lỡ mất rồi.
Đi vào trong Lại bộ.
Quan viên từ trên xuống dưới đều chào hỏi Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng bảo Hứa Thanh Tiêu mau chóng đi vào trong cứu viện.
Hứa Thanh Tiêu đi vào rất nhanh, không bao lâu đã đi vào giữa nội viện.
Đi thẳng vào cửa.
Ở bên trong phòng, các thượng thư của Lục bộ ngồi thành hai hàng, Lại bộ thượng thư Trần Chính Nho sắc mặt hơi đỏ lên, có thể thấy ông ấy vẫn còn rất tức giận.
Binh bộ thượng thư Chu Nghiêm với Lễ bộ thượng thư Trương Tĩnh, còn có Công bộ thượng thư Lý Ngạn Long, ba người quần áo cỏ vẻ hơi mất nghiêm chỉnh, đoán chắc lúc nãy đánh nhau cũng không nhẹ nhàng gì.
Về phần Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn, Hình bộ thượng thư Vương Tân Chí thì hai người cũng không tệ lắm, không thay đổi gì hết, duy nhất là khi nhìn thấy mình xong, khẽ gật đầu một cái.
"Hạ quan Hứa Thanh Tiêu, bái kiếm chư vị đại nhân."
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía đám người, tỏ vẻ vô cùng nhún nhường.
Nhưng Lý Ngạn Long ngay lập tức cất tiếng.
"Thủ Nhân, đừng có giả ngây giả ngô với lão phu nhiều thế nữa, giờ ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi để tay lên ngực tự hỏi đi."
"Công bộ có cần phát triển không? Có cần trả tiền lương nữa không?"
Lý Ngạn Long nói toẹt luôn, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng chuyện của mình ra.
Lời này vừa dứt, Cố Ngôn liền tiếp lời ngay.
"Cái gì mà phát triển hay không phát triển? Giờ ông đang nói cái quái quỷ gì đấy? Lúc trước chẳng lẽ không phát tiền cho Công bộ của ông hả?"
"Lão ngu học như ông, hận không thể nuốt chửng toàn bộ bạc của Hộ bộ đúng không? Lúc đấy ông mới vui hả?"
Cố Ngôn tức giận trả treo lại.
"Tên dốt nát Cố Ngôn kia, ông đừng vội nhắc đến chuyện lúc trước, Công bộ của ông ta có cần ngân lượng không tạm chưa bàn đến, mấy ngày nay, yêu ma chạy ra, Hình bộ vì mấy chuyện này bận đến sứt đầu mẻ trán."
"Bây giờ có bạc rồi, những chuyện này nếu không xử lý kịp thời, sau này biết làm sao giờ?"
Trương Tĩnh lên tiếng nói như thế.
"Cút mẹ ông đi, chuyện yêu ma, Hình bộ các ông giải quyết được à? Phát bạc cho các ông? Không bằng ta phát bạc cho mấy tiên tông kia, bảo bọn họ đi xử lý."
Cố Ngôn mắng tiếp.
"Được rồi, được rồi, các vị thượng thư, đừng có cãi nhau nữa!"
"Trước tiên phải để cho ta biết được chuyện gì xảy ra đã."
"Trần đại nhân, ngài nói trước đi."
Hứa Thanh Tiêu không hiểu đây đang ồn ào cái chuyện gì, đành phải nhờ Trần Chính Nho giải thích một hồi.
"Là như vầy, ngày hôm qua Lục bộ thượng thư chúng ta ở đây bàn nhau phân chia ngân lượng..."
Trần Chính Nho nói, sau đó kể hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi ra, Trần Chính Nho nói tương đối đúng trọng tâm, không thiên vị bất cứ người nào.
Nhưng mà chỉ sau khi nói xong, Trần Chính Nho cũng không nhịn được tức giận đế thêm.
"Thân là thượng thư của Đại Nguỵ, nhưng lại xoay qua đánh nhau, đúng là làm nhục quốc thể Đại Nguỵ, nếu truyền ra ngoài, người trong thiên hạ chẳng phải sẽ chê cười chúng ta sao?"
Nguyên nhân Trần Chính Nho tức giận cũng là đây, ngày bình thường nói qua lại một hai câu là xong, động tay động chân còn thể thống gì nữa không?
Các ngươi không biết xấu hổ thì thôi đi, ta vẫn muốn giữ mặt mũi.
"Sợ cái gì chứ? Cả Lại bộ này ai dám nói ra ư?"
"Đúng thế, không đánh thì thôi, đánh thì phải đánh một trận, còn có ai dám trắng trợn nói ra ngoài? Đúng không? Thủ nhân?"
Hình bộ thượng thư và Công bộ thượng thư không phục nói, mặc dù bọn họ cũng biết, ngày hôm nay qua đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều tin ngầm, nói Lục bộ thượng thư đánh nhau.
Thế thì có sao? Cụ thể thế nào, dân chúng cũng không biết, đơn giản tập trung lại một chỗ đoán mò thôi.
Nói chung là không thể bị tuồn ra bên ngoài được chứ? Ai dám bô bô chuyện của Lục bộ thượng thư ra? Không sợ rơi đầu à?
"Vâng vâng!"
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu cũng không kém, mau chóng thâu tóm được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đại khái có thể dùng một thành ngữ để hình dùng.
"Chia của không đều."
Lúc trước không phải bào được rất nhiều bạc à? Quốc khố của Đại Nguỵ chưa bao giờ đầy tràn như thế, mười tỷ lượng bạc, xếp chồng như núi, tiền nhiều như thế, Lục bộ sao không nhìn chằm chằm được.
Mặc dù Hứa Thanh Tiêu đã phát cho mỗi người trong Lục bộ một khoản tiền lớn, nhưng vấn đề ở chỗ này giống như một hạt cát trong sa mạc.
Ai không hy vọng bộ nhà mình sống được tốt hơn? Mỗi người đều đứng ở góc độ của mình để nhìn vấn đề.
Thượng thư Lại bộ Trần Chính Nho có ý rất đơn giản, nói tóm lại có ý, nếu giờ có tiền rồi, lương thưởng của quan viên phải tăng cao chút, nhất là quan viên tầng dưới chót, cho dù như thế nào cũng phải thưởng thêm một chút tiền.
Cho nên hai phần quốc khố phải để cho quan viên Đại Nguỵ.
Lời này cũng không có vấn đề gì, ngẫm lại thì Đại Nguỵ có bao nhiên viên quan? Quan viên ở trong kinh thành có một đống lớn rồi, , cộng toàn bộ Đại Nguỵ vào, vô cùng khủng khiếp, nhất là một số ít các quan viên đứng ở tầng dưới chóp.
Mọi người còn cần mấy lượng bạc, ngày lễ ngày tết thay một bộ quần áo mới đã là tốt quá rồi.
Chuyện như vầy, khó đảm bảo một số quan viên sẽ cúi thấp đầu xuống vì cuộc sống mưu sinh, đến lúc đó kẻ nào không may? Còn không phải con dân chắc.
Về phần tham quan ô lại, thứ này không cấm được, nhưng chuyện duy nhất Lại bộ có thể làm được, giữ vững một phòng tuyến cuối cùng của quan viên.
Hình bộ thượng thư Trương Tĩnh nói cũng rất có đạo lý, vấn đề yêu ma cần phải tăng cường phòng thủ kiên cố, vì Nữ đế đã hạ ý chỉ, bảo Hình bộ bắt tay vào quản lý chuyện này, xem như chịu một phần gánh vác.
Nếu đã chịu một phần gánh vác, thì nhất định phải có bạc, không có thì nuôi người sao được? Không nuôi người, sao giải quyết được loạn yêu ma?
Đại yêu đại ma chưa đến, nhưng có thể một số ít tiểu yêu tiểu ma, còn có vài đảng tạo phản, cộng dồn vào cũng rất nhiều.
Cho nên lời Trương Tĩnh nói cũng không sai.