Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 649 - Chương 649: Lục Bộ Tranh Nhau, Văn Báo Đại Nguỵ Ra Lò, Bán Báo! (3)

Chương 649: Lục Bộ Tranh Nhau, Văn Báo Đại Nguỵ Ra Lò, Bán Báo! (3)

Hứa Thanh Tiêu nói đề nghị này ra.

Lục bộ Thượng thư lúc này cùng nhau ngẫm nghĩ, người phản ứng đầu tiên chính là Trần Chính Nho.

Ông lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói:

"Được! Đây là một cách hay!"

"Để người dân khai khẩn đất hoang, sản xuất lương thực, chúng ta chỉ cần lo chi phí cung cấp cày cuốc và hạt giống, là có thể giải quyết chuyện ấm no của nhân dân, phát ruộng tốt miễn phí, đối với dân chúng mà nói, cũng là chuyện tốt."

"Nhất là quyền sử dụng trong vòng sáu mươi năm, có thể phòng ngừa cực lớn chuyện một vài thương nhân làm chuyện xằng bậy."

"Hơn nữa, còn có thể thiết lập chế độ hộ khẩu, một nhà có bao nhiêu người thì bấy nhiêu ruộng, nếu như phát hiện có hiện tượng mua đi bán lại, nghiêm trị không tha."

Tràn Chính Nho lập tức hiểu rõ ưu điểm cách Hứa Thanh Tiêu nói, như thế còn tiết kiệm được một khoản chi tiêu nữa, lại có thể đẻ ra được ruộng tốt, trong vòng năm năm không thu thuế, vì để dân chúng nô nức hăng hái tham gia.

Dù sao ruộng hoang đáng vứt đi cũng là đáng vứt đi, nếu mà dùng đến được, đối với Đại Nguỵ mà nói đã là một chuyện vô cùng tốt.

Hơn nữa, Hứa Thanh Tiêu để dân chúng tham gia vào việc xây dựng guồng nước, giảm bớt một khoản lớn chi phí lao động, cần mỗi một mảnh ruộng hoang thì dân chúng đã vui rồi, suy cho cùng ai lại ngại chuyện mình lắm ruộng hơn đâu?

Lúc trước không thèm lấy ruộng hoang, vì không có nguồn nước, chạy đến chạy đi một chuyến lấy nước khéo mất luôn một ngày một đêm, cứ như thế, không ai muốn hết.

Nhưng giờ có guồng nước rồi, trong lòng dân chẳng lẽ sẽ không thay đổi?

Vả lại đối với Đại Nguỵ mà nói, chỉ cần có lương thực, thì có thể sinh ra giao dịch, lương thực nhiều, dân đói cũng ít đi, nhân khẩu cũng tăng lên, cách này rất tốt, cực kỳ tốt!

"Giỏi lắm! Thủ nhân đúng là thông minh. Cách này rất hay, lão phu đồng ý."

"Được đấy."

"Không thành vấn đề."

Nhóm thượng thư còn lại đua nhau gật đầu, cả Cố Ngôn cũng khẽ gật đầu, phát tiền cho Công bộ thì ông đây xót hết cả ruột, nhưng nếu như xây dựng vương triều Đại Nguỵ, khai hoang ruộng, ông hoàn toàn đồng ý.

Bởi vì mặc kệ tiêu bao nhiêu tiền, đối với Đại Nguỵ thì đều là chuyện tốt.

"Cứ quyết định như vậy!"

"Rồi sau một phần, chuyển cho Lại bộ, nhưng không được tăng lương của quan viên lên, mà tăng thưởng lên, ngày lễ ngày tết, đặt mua một vài bộ quần áo, hoặc tặng một vài món đồ dùng vào thực tế, củi gạo muối dầu đều được."

"Lời này của Cố đại nhân không sai, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu thành nghèo khó, nếu như tăng lương quá nhiều, đối với quan viên thì cũng không phải chuyện tốt."

"Vẫn phải do Hộ bộ giám sát như trước, đồng thời phát theo ngày lễ, không chỉ phát một lần một năm."

Hứa Thanh Tiêu lại lấy một phần quốc khố đưa cho Lại bộ, nhưng không đưa hết cho Lại bộ, mà ngày lễ ngày tết phát một vài món đồ, để quan viên ở Đại Ngụy cảm giác được cuộc sống ngày một đi lên.

Phát lương quá lố, sang năm không phát được thì làm sao giờ?

Mọi người đã sống sướng quen rồi, còn ai nguyện ý sống khổ nữa không?

"Được."

Trần Chính Nho đồng ý ngay, Hứa Thanh Tiêu nói không hề sai, mà ông cũng nghĩ như thế, có thể nói hai người không bàn mà trùng ý nhau.

Mấy vị thượng thư khác cũng khẽ gật đầu, Cố Ngôn cũng gật nhẹ, không phát một lèo thì không sao hết, ngày lễ ngày tết phát cho ít bạc, cũng không sao cả.

Hộ bộ giám sát, là được!

Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói.

"Hàng năm phát cố định cho Hình bộ hai mươi ngàn lượng, dùng để giữ gìn trị an của Đại Ngụy, mặc dù không nhiều, nhưng nhìn trước mắt, thì Đại Nguỵ chưa quá loạn, chẳng qua vẫn còn vài hạng người xấu thôi!"

Mặc dù cũng đi ra từ Hình bộ, nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu thêm được một thứ, chuyện quốc gia đại sự không có chỗ dành cho bất cứ tình riêng nào hết.

Cho dù quan hệ của mình và Hình bộ thượng thư rất tốt, nhưng đối với Đại Ngụy mà nói, Hình bộ mạnh lên cũng không có tác dụng đặc biệt gì hết.

Hàng năm phát cố định hai mươi ngàn lượng đã quá tốt rồi, nếu không phải bệ hạ lệnh Hình bộ đi xử lý chuyện yêu ma, khéo mười ngàn lượng là nhiều rồi.

Ngẫm lại lúc trước đi.

Nói thế, Trương Tĩnh không nhịn được thở dài, ông vô cùng ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, nhưng lời Hứa Thanh Tiêu nói, vẫn khiến ông không lên tiếng không được.

"Thủ nhân à, cũng không phải ta không biết phải trái, mà bây giờ Hình bộ chịu áp lực lớn quá, giải quyết chuyện yêu ma phải dùng rất rất nhiều nhân lực."

Trương Tĩnh nói, ông ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, nhưng vẫn muốn nói áp lực của mình ra.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu gật đầu nói: "Trương thượng thư, Thủ Nhân đã hiểu!"

"Nhưng xin ngài hãy yên tâm, trong vòng mười năm, trong vòng mười năm thôi ta sã giải quyết hết tai họa yêu ma làm loạn."

Hứa Thanh Tiêu nói rất nghiêm túc.

"Giải quyết như thế nào?"

Trương Tĩnh nhíu mày, mà mọi người cũng không khỏi tò mò, Hứa Thanh Tiêu giải quyết tai họa yêu ma làm loạn như thế nào?

Hơn nữa còn dám mở miệng nói chỉ trong vòng mười năm?

"Trong vòng mười năm, Hứa mỗ nhất định thành Thánh!"

Hứa Thanh Tiêu điềm tĩnh nói.

Lời này nói xong, Lục bộ thượng thư đều ngỡ ngàng.

Giỏi lắm, thì ra đợi chúng ta ở đây sẵn rồi? Còn tưởng ngươi sẽ nói được điều gì chứ.

Câu này, chúng ta cho điểm tối đa!

Sáu vị thượng thư thật sự không nghĩ ra Hứa Thanh Tiêu sẽ nói được lời như này.

Trong vòng mười năm thành Thánh?

Còn ai dám to mồm khoe khoang thế không?

Nhưng lời này từ miệng Hứa Thanh Tiêu, mọi người chỉ thấy khiếp sợ, nhưng không có dị nghị nào hết.

Cái danh xưng "tân thánh Đại Nguỵ" này, bây giờ đã truyền khắp toàn bộ thiên hạ, hiện tại không ai không biết Đại Nguỵ sinh ra một kẻ tên Hứa Thanh Tiêu?

Ai không biết chuyện Chu thánh cúi đầu trước Hứa Thanh Tiêu?

Cho nên nếu người khác nói những lời này, Lục bộ thượng thư chắc thưởng cho mấy bạt tai mất.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu nói lời này, mọi người đành câm nín.

"Được!"

Cuối cùng, Trương Tĩnh mở miệng đáp, trong vòng mười năm này áp lực lớn hơn nữa thì cứ lớn hơn nữa đi, dù sao cũng không thể diệt sạch đám yêu ma đấy, nhưng chỉ cần chờ sau khi Hứa Thanh Tiêu thành Thánh xong thì Đại Nguỵ không còn họa yêu ma vĩnh viễn.

Một Thánh nhân còn sống, hơn nữa còn trẻ tuổi đến vậy, đám yêu ma không có mắt kia dám lớn lối chăng?

Không sợ chết hử?

Chuyện Hình bộ giải quyết xong, tiếp theo là Binh bộ.

"Chu đại nhân, theo lời Binh bộ, cấp một phần để Binh bộ để dành, nhưng có một chuyện, phải làm trước khi khao thưởng tam quân trước đã chứ?"

"Điều sức của toàn Binh bộ đến hỗ trợ việc bên guồng nước, đầu tháng sau phải chắc chắn thu xếp ổn thoả triệt để, chuyện này không có vấn đề gì chứ?"

Bình Luận (0)
Comment