Hôm nay là ngày văn báo Đại Ngụy phát hành đầu tiên, tuyệt đối không thể xảy ra chút sai lầm nào.
Cho dù in thêm thì hoang phí quá, nhưng so với rước một đống kêu ca phàn nàn vẫn tốt hơn.
Cứ như thế, cả tòa soạn văn báo Đại suốt ngày hôm nay, từ đầu đến cuối đều là nhập hàng và xuất hàng.
Thậm chí đến mức, có một vài chưởng quỹ tiệm sách cố ý chạy đến xưởng in, dù sao ở tòa soạn văn báo đều chật kín người, phải đợi thêm một chốc văn báo mới ra.
Mà toàn thể kinh đô Đại Ngụy, cũng chỉ vì một tờ văn báo nhìn như chẳng có gì đáng để xem mà hoàn toàn sục sôi.
Các tiệm trà, quán rượu lớn, người ở bên trong đều đang thảo luận nội dung của văn báo.
Có người ba hoa chích chòe, phân tích chuyện của Thượng thư lục bộ, phân tích vấn đề của Đại Ngụy.
Có người cầm văn báo, thảo luận một vài tin đồn thú vị trong đó.
Cũng có người vốn không biết chữ, dứt khoát cầm văn báo tìm một người đọc sách, mọi người cùng nhau đọc, sau khi đọc xong, đều tự phân công, ngươi chém đằng ngươi, ta chém đằng ta, không hề liên quan đến nhau.
Ngày hôm nay, cả Đại Ngụy đều náo nhiệt, hoàn toàn náo nhiệt hết lên.
Mà mãi đến tận giờ Thìn.
Cuối cùng, tòa soạn văn báo Đại Ngụy mới yên.
Mà Trương Như Hội đang nghe cấp dưới báo cáo các thứ.
Gần nửa ngày.
Văn báo Đại Ngụy, bán được tổng cộng chín mươi năm ngàn tờ.
Thu vào một vạn chín ngàn lượng bạc, lãi được bốn ngàn bảy trăm năm mươi lượng bạc.
Đây còn vì không chuẩn bị được hàng tốt, nếu không, chắc chắn không chỉ bấy nhiêu, gấp ba, năm lần là đương nhiên.
Tóm lại có rất nhiều người không đợi nổi nữa, bấm bụng đi đến quán rượu nghe người ta nói, nghe xong rồi về chắc chắn sẽ không mua nữa.
Nếu như gấp ba, năm lần, lợi nhuận của mỗi ngày hơn hai ngàn lượng bạc, đây mới là tính riêng kinh thành thôi, nếu như toàn bộ Đại Ngụy thì thế nào?
Mỗi ngày mười ngàn lượng bạc không phải nói chơi đâu.
Thu nhập một tháng được ba triệu lượng, một năm thu được ba mươi sáu triệu lượng, thế này còn chưa tính các khoản thu khác vào đâu.
Còn có sức ảnh hưởng của văn bán nữa.
Kinh khủng! Quá là kinh khủng!
Đúng là khủng bố thiệt!
Trương Như Hội đơ toàn tập.
Mà trước mắt, khi văn báo Đại Ngụy khuếch tán ra không ngừng, tất cả Đại Ngụy đều biết tại sao Lục bộ Thượng thư lại đánh nhau, dân chúng đều khen thượng thư là những vị quan tốt.
Đồng thời mỗi một nội dung ở bên trong văn báo, đều được mọi người bàn tán say sưa, ngược lại trước kia, chuyện mọi người tán dóc thật ra nói mãi vẫn là vấn đề này thôi, hơn nữa phần lớn mọi người đều nghe người khác nói, vì ngươi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng giờ thì khác rồi, đọc văn báo rồi đều có quyền phát biểu, cho nên nếu ngươi nói xong rồi, thì đến lượt ta nói, ta nói xong, thì đến lượt hắn ta nói.
Các tửu lâu lớn làm ăn ở Đại Ngụy hôm nay cũng hốt được khối bạc.
Một vài tiệm nhỏ cũng kín hết người.
Thậm chí trong lục bộ, mọi người cũng bắt đầu thảo luận những chuyện đó, có người mua được văn báo, cùng các quan viên trên dưới đọc xem.
Ngay từ đầu mọi người không dám thảo luận, có phần nghiêm cẩn, dù sao chuyện mà văn báo này đàm luận, phần lớn đều là quốc gia đại sự.
Ai dám nói bậy? Nhất là quan viên trong lục bộ, càng phải ăn nói cực kỳ cẩn thận.
Nhưng rất mau thôi đã có người truyền tin đến.
Đây là thứ Hứa Thanh Tiêu làm ra đấy.
Chỉ nháy mắt, trên dưới lục bộ đều sôi trào hết lên.
"Là Hứa đại nhân làm ra à?"
"Chả trách, ta đang hỏi ai dám làm càn như thế, hóa ra là Hứa đại nhân, thế không có việc gì, không có việc gì hết."
"Chư vị, văn báo này là do Hứa đại nhân làm, chúng ta có thể yên tâm hàn huyên, yên tâm nói."
"Hoá ra là Hứa đại nhân hả, yên tâm rồi."
Toàn bộ người trong lục bộ đều rất khó chịu, biết chuyện rồi, cũng không dám bàn tán, giờ biết văn báo Đại Ngụy này do Hứa Thanh Tiêu dày công làm ra, chớp mắt cái, tất cả đều bàn tán xôn xao.
Thoáng chốc, công tác ở lục bộ vốn rất buồn khổ, giờ mọi người đã có được chủ đề cộng đồng, tức thì bên trong tỏ ra rất là náo nhiệt.
Đúng lúc này.
Thượng triều kết thúc.
Thượng triều hôm nay có rất nhiều việc, chủ yếu là mục phát triển Đại Ngụy, cho nên mới lâu đến thế.
Bên ngoài hoàng cung Đại Ngụy.
Thượng thư của lục bộ chậm rãi bước ra, đều cùng nhau vặn eo thư giãn, định đi về bên bộ của mình.
Thật không ngờ, mấy cấp dưới bên bộ của mình đã chạy vội đến, đưa văn báo Đại Ngụy cho lục bộ thượng thư xem.
Mà các quan võ khác cũng đồng loạt nhận được văn báo Đại Ngụy, cấp dưới của bọn họ không ít, phát sinh chuyện thế này, đương nhiên phải bẩm báo lên ngay.
Sáu vị thượng thư nhận ngay văn báo, thứ nhất là nhíu mày, sau đó tức giận.
Nhưng xem xong nội dung, sáu vị thượng thư thoáng dịu đi một chút, nhưng trong ánh mắt vẫn còn nguyên sự khác thường.
"Đây là thứ gì? Ai làm ra?"
"Triều đình đại sự, sao có thể viết ra được?"
Hình bộ thượng thư ngay lập tức nói, đọc xong văn báo, nội dung đúng là rất hấp dẫn, nhưng vấn đề ở chỗ thứ này không nên công khai ra ngoài.
Dù có khen ngợi bọn họ, cũng không thể như này được, có trời mới biết ngươi hôm nay khen, ngày mai có nói xấu không?
"Bẩm đại nhân, thứ này tên là văn báo Đại Ngụy, là Hứa Thủ Nhân Hứa đại nhân làm ra ạ."
Cấp dưới báo cho Trương Tĩnh biết ai làm ra thứ này.
Vừa nói xong.
Nháy mắt, cả đám ngỡ ngàng.
Hứa Thanh Tiêu làm ra á?
"Ha ha ha ha!"
"Hoá ra là Hứa Thủ Nhân làm ra, được, được, được, thế thì không sao hết."
"Kế lớn Thủ Nhân nói hoá ra là cái này, giỏi, giỏi lắm."
"Ừ, dùng cách này, báo cho bách tính thiên hạ chúng ta có đức độ, Thủ Nhân không hổ là Thủ Nhân."
"Khá, khá lắm."
Biết được Hứa Thanh Tiêu là người làm ra, nhóm thượng thư cùng nhau ngỡ ngàng, sau đó là cười vang, trong lời nói đều ngập tràn sự tán thưởng.
Bọn họ hoàn toàn không đề phòng Hứa Thanh Tiêu, ngược lại trong nháy mắt, bọn họ đã rõ Hứa Thanh Tiêu muốn làm cái gì.
Sáu vị thượng thư hai mắt nhìn nhau một cái.
Ngay sau đó, cùng nhau khẽ gật đầu, kết bạn mà đi, xem ra là muốn trao đổi việc này.
Cả nhóm Đại Nho bên trong văn cung Đại Ngụy, vừa nhìn thấy tờ văn báo này xong, trong vòng nháy mắt cũng biết giá trị của văn báo .
Không phải vấn đề có thu được tiền hay không, mà thứ văn báo này là một thanh lợi kiếm, là một thanh kiếm sắc có thể muốn giết ai thì giết.
Bọn họ thân là Đại Nho, càng biết được giá trị của nó, cho nên ngay lập tức chạy đến Văn cung.
Mà Đại Nho Trần Tâm không khỏi nhíu mày, nhìn mấy Đại Nho rời đi, không nhịn được thở dài.
Ông biết, Đại Ngụy lại sắp nổi bão lớn rồi.
Lúc này.
Bên trong hoàng cung Đại Ngụy.
Trên điện Dưỡng Tâm.
Nữ Đế lẳng lặng nhìn văn báo Đại Ngụy ở trên tay, mà người đứng trước mặt nàng, chính là Lý Quảng Hiếu.
"Bệ hạ, thứ văn báo Đại Ngụy này sẽ là một thanh kiếm sắc, một thanh lợi kiếm có thể chém đầu người trong thiên hạ!"
Giờ này, tiếng của Lý Quảng Hiếu vang lên.
Trông ông có vẻ rất là kích động.