Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 669 - Chương 669: Văn Thánh Báo Đại Ngụy, Đứa Trẻ Cuồng Vọng, Kinh Đô Xào Xáo (6)

Chương 669: Văn Thánh Báo Đại Ngụy, Đứa Trẻ Cuồng Vọng, Kinh Đô Xào Xáo (6)

Sau khi Thượng thư lục bộ thay nhau nói xong, võ quan nhất mạch cũng đứng ra.

Họ đồng loạt tỏ thái độ cho rằng Đại Ngụy văn báo cực kì không tệ, phủ nhận lời chỉ trích của Văn cung Đại Ngụy.

Cuối cùng Nữ đế cũng mở miệng cho phép Đại Ngụy văn báo được xuất bản, bác bỏ thỉnh cầu của Văn cung Đại Ngụy.

Mà Văn cung Đại Ngụy thì cũng không hề phẫn nộ, chỉ yên lặng lui trở về.

Điều ngoài dự đoán là Văn cung Đại Ngụy cũng không tiếp tục hoa hòe hoa sói gì nữa, chỉ yên lặng chờ đến sau khi kết thúc triều hội.

Bọn họ chưa hề nói thêm câu nào.

Chẳng qua đám người cũng hiểu rất rõ rằng ngày mai mới thật sự là ngày tranh đấu thật sự!

Mà ngay khuya ngày hôm nay.

Giờ sửu!

Sau khi tu luyện theo thường lệ, Hứa Thanh Tiêu kinh ngạc phát hiện ra võ đạo của mình vẫn không tiến triển chút nào như cũ, nhưng hình như... Đã ngưng tụ ra một đường linh mạch.

Bước vào tiên đạo cửu phẩm.

Võ Xương năm thứ nhất.

Ngày mười tháng chín.

Giờ Mão.

Đã đến giờ tảo triều.

Trên đại điện.

Bách quan đi vào điện.

Vẫn thảo luận chuyện quốc gia đại sự như thường ngày.

Một canh giờ sau.

Đợi sau khi thảo luận chuyện quốc sự xong xuôi thì người của Văn cung Đại Ngụy lại tiếp tục là người đầu tiên đứng ra nói chuyện.

Bẩm báo bệ hạ, Văn cung Đại Ngụy đã đưa ra lời công bố muốn thành lập Đại Ngụy văn thánh báo, đối tượng đọc giả được nhắm đến là người đọc sách và bách tính.

Đồng thời bọn chúng lại tiếp tục vạch tội Đại Ngụy văn báo, cho rằng Đại Ngụy văn báo đã đạo văn lời cáo thị do Văn cung Đại Ngụy tuyên bố ra.

Thỉnh cầu bệ hạ tước đoạt danh xưng Đại Ngụy văn báo, trả lại cho Văn cung Đại Ngụy.

Câu này nói ra làm cho Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm lập tức bước ra khỏi hàng mắng to hai chữ vô sỉ.

Nhưng đại nho của Văn cung Đại Ngụy cũng không hề nổi nóng mà cứ như là ta có lý ta giải thích mà tranh luận.

Đến cuối cùng, Thượng thư bốn bộ đã đứng ra tranh luận. Thậm chí là nhất mạch võ quan cũng đồng thời gia nhập chiến trường, giận dữ mắng to đối phương vô sỉ.

Nhưng vấn đề là họ có thể mắng hơn được Đại nho sao?

Trên triều đình.

Tín Dương hầu lớn tiếng chất vấn.

“Đến Văn cung Đại Ngụy của các ngươi Hứa Thanh Tiêu còn chưa đi được mấy lần, sao có thể đạo văn thứ kia của các ngươi?”

“Trước đó vài ngày chẳng phải là Hứa Thanh Tiêu đã đến đó rồi sao?”

“Hơn nữa cáo thị chiêu văn này cũng đâu cần phải đi mới biết được, người đọc sách trong thiên hạ ai cũng biết.”

“Hứa Thanh Tiêu thông minh thì thông minh thật đấy, điểm này lão phu công nhận, cũng chính vì sự thông minh của hắn cho nên mới có thể đạo ra Đại Ngụy văn báo.”

“Mong bệ hạ làm chủ! Thu hồi dang xưng Đại Ngụy văn báo, trả lại cho Văn cung bọn ta.”

Người mở miệng sau kia tên là Trương Ninh, là đại nho của Chu thánh nhất mạch, tuổi đã quá bảy mươi, tóc trắng phau, lạnh nhạt bình tĩnh.

“Cẩu tặc vô sỉ.”

“Quả nhiên là nỗi sỉ nhục của văn nhân.”

“Hứa Thủ Nhân cực cực khổ khổ mở ra Đại Ngụy văn báo, sao vào trong mồm các ngươi thì lại biến thành thứ đạo văn rồi? Đám đại nho các ngươi thật sự là không biết liên sỉ là gì sao?”

Đám người mắng to, nhưng người kia lại chẳng quan tâm, rất bình tĩnh.

“Bệ hạ, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu có tài đức gì mà dám dùng danh xưng Đại Ngụy? Lại còn xưng là văn báo?”

“Về công thì hắn đã sao chép đồ vật của Văn cung ta, về tư thì hắn không xứng với danh xưng như vậy, mong bệ hạ minh giám.”

Giọng Trương Ninh lại vang lên lần nữa.

Ông ta đứng đó tranh luận hết một canh giờ, bất kể là có ai nhục mạ ông ta thì ông ta cũng chẳng tức giận chút nào, hơn nữa còn không nóng không vội cầu xin nữ đế ra chỉ thị.

Mặc kệ là kết quả như thế nào thì ít nhất là văn võ cả triều đều bị lời nói của ông ta làm cho buồn nôn.

“Bệ hạ! Chúng thần cho rằng lời của Trương Ninh toàn là những lời vô căn cứ, mong bệ hạ minh giám.”

“Đúng vậy, mong bệ hạ minh giám!”

Đám người mở miệng.

Bọn họ cũng không muốn ầm ĩ, nhưng chuyện này thật sự là khinh người quá đáng.

Nhưng mà vào lúc này, giọng của nữ đế lại vang lên.

“Hứa Thủ Nhân chính là Hộ bộ Thị lang Đại Ngụy, tất nhiên có tư cách xưng hai chữ Đại Ngụy, hắn thân là Đại nho, cũng có tư cách xưng hai từ văn báo!”

“Về phần chuyện đạo văn thì cơ bản chính là những lời nói vô căn cứ, toàn là lời hoang đường.”

“Trẫm đồng ý để Văn cung Đại Ngụy sáng lập ra tân báo, nhưng cần phải nghĩ ra một cái tên khác.”

Nữ đế mở miệng.

Những lời này của nàng cũng coi như là đã tỏ thái độ.

Thân là nữ đế, nàng không thể lại nói ra thêm những lời quá khó nghe.

Nhưng có thể nói đến mức này đã coi như là rất tức giận rồi.

Chẳng qua nàng cũng đồng ý với Văn cung Đại Ngụy là có thể mở một tờ báo mới, chỉ là tên thì vẫn phải sửa lại.

Đại Ngụy văn thánh báo? Đơn giản là muốn làm Hứa Thanh Tiêu khó chịu mà thôi.

Nàng nhìn ra được, tất nhiên cũng muốn chèn ép một phen.

Câu này nói xong thì Trương Ninh vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh như cũ, ông ta không nói gì, nhưng cũng không bác bỏ.

Nhưng vào lúc này, Trần Chính Nho lại lên tiếng.

Ông ta đứng dậy nói ra ba điều kiện của Hứa Thanh Tiêu, chẳng qua ông không nói đó là điều kiện của Hứa Thanh Tiêu mà chỉ nói đó là ý của bản thân.

Nhất là điều cuối cùng kia.

Sau khi ông nói xong, sắc mặt Trương Ninh lúc này mới có hơi thay đổi.

Mà những người còn lại thì cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đồng thời Trần Chính Nho còn cố ý nhấn mạnh một câu.

“Chuyện này thần đã bàn qua với Thủ Nhân, Hứa Thủ Nhân đã đồng ý toàn bộ, cũng không biết là Trương nho có đồng ý hay không, nếu như không đồng ý thì thần kiên quyết không đồng ý cho Văn cung Đại Ngụy sáng lập tân báo.”

Những lời này của Trần Chính Nho nói ra thật sự rất cương quyết.

Câu này vừa nói xong, ánh mắt của nữ đế liền rơi vào người Trương Ninh.

Những ánh mắt còn lại đa số cũng rơi vào trên người Trương Ninh.

Đại khái là qua hơn nửa khắc đồng hồ.

Giọng của Trương Ninh cũng vang lên.

“Nếu như Hứa Thanh Tiêu đã đồng ý thì Văn cung Đại Ngụy há có thể chối từ?”

Trương Ninh nói vậy, nhưng trong lòng ông ta thì lại không thể nào vui vẻ được.

“Được!”

“Chuyện này, cứ quyết định như vậy đi.”

“Bãi triều!”

Cuối cùng, sau khi hai tiếng bãi triều cất lên, chuyện này cũng chấm dứt.

Mà ngay vào ngày hôm đó.

Văn cung Đại Ngụy tuyên bố vào giờ Mão ngày mai sẽ phát hành kì Đại Ngụy văn thánh báo đầu tiên.

Đại Ngụy văn báo của Hứa Thanh Tiêu thì phát hành kì thứ hai vào ngày hôm sau.

Bọn họ cũng không sửa tên báo, vẫn dùng hai chữ văn thánh như cũ.

Dù sao thì Nữ đế cũng chỉ bảo bọn chúng nghĩ lại, đâu nói là nhất định phải đổi.

Đây cũng là thái độ của Văn cung Đại Ngụy.

Bình Luận (0)
Comment