Bọn họ hơi tức giận, mặc dù biết rằng Tống Minh có phần không vui, cũng biết rằng chuyện mà Nghiêm Lỗi làm có hơi quá đáng nhưng bất kể là như thế nào thì đối với thiên địa đại nho, vẫn cần phải có sự tôn trọng.
Chỉ là khi đối mặt với ánh mắt của các vị đại nho, Tống Minh cũng không e ngại chút nào.
Mà ngược lại, ánh mắt của hắn ta lại càng thêm lạnh lùng và kiên định.
“Ngươi cấu kết với Hứa Thanh Tiêu, mượn chuyện này để thực hiện mưu đồ của mình, hại Nghiêm Lỗi, phá hủy sự đoàn kết của Văn cung Đại Ngụy.”
“Vậy vì sao lão phu không thể bảo ngươi câm miệng?”
“Tống Minh, quả nhiên lão phu đã nhìn lầm ngươi. Từ sau khi ngươi đến Văn cung lão phu đã thường xuyên quan sát ngươi nhưng ta phát hiện ra ngươi làm việc quá sốt ruột, hận không thể một bước lên trời!”
“Năm năm qua, người vì viết văn chương mà mất ăn mất ngủ, chỉ mong đạt được sự tán thành của đại nho nhưng mà các vị nho của Văn cung Đại Ngụy có ai không trăm công ngàn việc?”
“Thỉnh thoảng quá vội vàng rồi lãng quên luôn, ngẫu nhiên xem nhẹ rồi để lại hận ý trong lòng ngươi.”
“Cho nên ngươi mới cấu kết với Hứa Thanh Tiêu, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.”
“Mà lần này, Nghiêm Lỗi vì quan tâm đến tường vân khí vận mà lòng hơi sơ suất, nhất thời có những lời nói không đúng đắn, ai ngờ nhờ vậy mà ngươi tìm được cơ hội để hại Nghiêm Lỗi, muốn ly gián nho sinh Văn cung Đại Ngụy ta!”
“Tống Minh, lão phu nói có đúng hay không?”
Bồng nho lên tiếng, cho rằng chuyện này là do Tống Minh âm thầm cấu kết với Hứa Thanh Tiêu.
“Bồng nho!”
“Ông đang ngậm máu phun người!”
Tống Minh nghe ông ta nói thế thì sắc mặt không nhịn được đỏ lên, nếu như hắn ta không giải thích thì trước lời nói xấu như vậy, sau này làm sao còn chỗ dung thân?
“Ngậm máu phun người?”
“Lão phu hỏi ngươi ba chuyện.”
“Thứ nhất! ngươi có từng đi đến học đường Thủ Nhân hay không?”
Bồng nho nói với ngữ khí bình tĩnh.
Câu này của ông ta vừa dứt thì liền có vô số ánh mắt rơi vào trên người Tống Minh.
Còn sau khi nghe xong lời này, Tống Minh lập tức sững sờ nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã mở miệng nói:
“Ta có qua đó, nhưng là bởi vì hảo hữu của ta đang học ở học đường Thủ Nhân, ta đến học đường Thủ Nhân cũng chỉ là muốn nghe giảng chút tâm học, hải nạp bách xuyên, lấy thừa bù thiếu.”
Tống Minh nói ra câu giải thích, trong câu nói của hắn ta chữ nào cũng là thật cả.
Nhưng câu nói này lại làm cho Nghiêm Lỗi thở nhẹ ra một hơi, hắn lập tức lên tiếng trách mắng:
“Chu thánh chi học ngươi lại không cố học cho tốt mà cứ đi học mấy thứ bàng môn tả đạo? Mấy lời ngươi vừa nói ra này, ngươi có tin được không?”
Nghiêm Lỗi lại mở miệng gièm pha Hứa Thanh Tiêu một phen.
Làm cho không ít đại nho thật sự có hơi không vui.
Biết Nghiêm Lỗi ngươi hận Hứa Thanh Tiêu rồi nhưng cũng không cần thiết phải làm như vậy chứ? Mỗi lần mở miệng là cứ nhục mạ Hứa Thanh Tiêu.
“Nho giả, học nhiều cũng có lỗi sao?”
Tống Minh cau mày nói.
Nhưng mà sau một khắc, giọng của Bồng nho lại vang lên lần nữa.
“Thứ hai, lão phu hỏi ngươi, ngươi đang không vừa lòng với Văn cung Đại Ngụy đúng hay không? Ngươi đang cho rằng rằng mình có tài nhưng không gặp thời?”
Bồng nho lại tiếp tục hỏi.
Câu hỏi này làm cho sắc mặt của Tống Minh trở nên khó coi.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của thiên địa đại nho, hắn vẫn kiên trì hồi đáp.
“Đúng vậy!”
“Nhưng ai cũng đều giống vậy cả, bọn ta đều là tài tử, đều có tài hoa, nếu không sao có thể bước vào Văn cung Đại Ngụy? Ta cho là mình có tài nhưng không gặp thời, cho hỏi, như vậy là sai sao?”
Tống Minh đáp lại như vậy.
Hắn ta chính là tài tử của quận Giang Nam, nhưng khi bước vào Văn cung Đại Ngụy thì chỉ là người làm việc vặt? Có tài nhưng không gặp thời chẳng lẽ không đúng sao?
“Hay cho một câu có tài nhưng không gặp thời? Chính ngươi cũng đã nói nơi này là Văn cung Đại Ngụy, tài tử trong thiên hạ đều tụ tập về đây.”
“Vậy ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ngươi là người có tài hoa nhất?”
“Đại nho bọn ta ai mà không phải lao tâm đọc sách ở Văn cung Đại Ngụy? Ai mà không vượt qua? Ai mà không phải là đại tài năm đó?”
“Rõ ràng ngươi chính là một người có tâm cao khí ngạo, chưa thể cho ngươi cơ hội phát huy thì ngươi liền ghi hận.”
Nghiêm Lỗi lại tiếp tục chất vấn đối phương.
Câu này nói ra làm cho Tống Minh cau mày, vẻ mặt hắn ta lại càng thêm khó coi, nhưng lời Nghiêm Lỗi nói đúng là rất có đạo lý.
Hắn ta không biết phải giải thích như thế nào.
Đúng là như vậy, ánh mắt của rất nhiều nho sinh bên trong Văn cung đã có chút thay đổi.
“Thứ ba, hôm nay ngươi tự hủy ý, tính sẽ đi vào học đường Thủ Nhân, có phải đã nghĩ rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ giúp ngươi khôi phục lại nho vị, đúng không?”
Đây là câu hỏi thứ ba của Bồng nho.
Mà sau khi vấn đề này được nhắc đến, không chỉ là hắn ta mà bao gồm cả không ít các nho sinh tự hủy minh ý vừa rồi, vẻ mặt của bọn họ không hiểu sao lại trở nên rất khó coi.
Bởi vì chính bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Nhưng khi đối mặt với vấn đề này, Tống Minh lại chẳng hề do dự chút nào nói:
“Không!”
“Ta chưa hề nghĩ như vậy.”
“Những lời mà hôm nay Tống mỗ nói hoàn toàn là dựa vào lòng nhiệt huyết của mình mà thôi.”
Đối mặt với vấn đề này, Tống Minh nói một cách vô cùng chắc chắn.
Hắn ta vốn là chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi hắn nói xong câu này thì Nghiêm Lỗi lại lập tức mở miệng.
“Ngươi cảm thấy mấy lời ngươi nói này, ngươi có tin được không?”
“Ngươi đã cấu kết với Hứa Thanh Tiêu, muốn hãm hại lão phu, lại còn có mưu đồ lớn với khí vận của Văn cung Đại Ngụy, ngươi, đáng chết lắm!”
Ông ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ và mỉa mai.
Chỉ là, giọng của Bồng nho lại vang lên.
“Ngậm miệng!”
Ông ta chậm rãi mở miệng, dường như có hơi bất mãn.
Vào giờ khắc này, Nghiêm Lỗi đúng là giống như một tên tiểu nhân vậy, còn đâu phong phạm đại nho nữa!
Ông ta đã điên dại, cứ luôn kêu gào y như một người điên, khiến cho người ta rất chán ghét.
Nghe thấy lời Bồng nho nói, Nghiêm Lỗi trầm mặc, ông ta ngậm mồm lại nhưng trong lòng thì vẫn tràn đầy vẻ không thoải mái, đương nhiên là ông ta không dám ra vẻ bất mãn với Bồng nho rồi, đây chỉ là một loại cảm xúc mà thôi.
Đương nhiên, sau ba câu hỏi của Bồng nho, Nghiêm Lỗi lại càng thêm chắc chắn tên Tống Minh này đã cấu kết với Hứa Thanh Tiêu.
Giờ khắc này, chút xíu áy náy cuối cùng của ông ta cũng đã hoàn toàn tiêu tan, tan thành mây khói, mà thay vào đó, ông ta cảm thấy phẫn nộ.
“Tống Minh!”