“Ha ha ha!”
“Hứa Thanh Tiêu cho dù ngươi có sỉ nhục lão phu như thế nào, lão phu cũng không để ý, nhưng hôm nay nếu như ngươi không lấy chứng cứ ra thì cho dù có chết lão phu cũng sẽ cáo trạng ngươi tội không coi ai ra gì, tội xem thường Văn cung.”
Lúc này Nghiêm Lỗi đã bị vả miệng xong, mặt ông ta máu me đỏ bừng, có hơi sưng đỏ, thế nhưng ý chí của ông ta rất kiên định, lửa giận đối với Hứa Thanh Tiêu đã ngút đến ngập trời.
“Hứa nho, chuyện này không liên quan gì tới ngài, ngài đi về đi.”
Cũng vào lúc này, giọng của Tống Minh vang lên, vốn cho rằng Hứa Thanh Tiêu đến đây là có thể thay đổi được gì đó.
Ai mà ngờ đâu Hứa Thanh Tiêu cũng bị gài bẫy, hắn ta không hy vọng Hứa Thanh Tiêu sẽ bởi vì chuyện này mà chịu tổn thương, thà rằng tự mình tiếp tục chống đỡ còn hơn.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không trả lời Tống Minh mà chỉ nhìn về phía Nghiêm Lỗi, ánh mắt bình tĩnh nói:
“Hứa mỗ không có chứng cứ!”
“Nhưng Hứa mỗ có cách làm cho ngươi nói thật.”
Trong mắt Hứa Thanh Tiêu đầy vẻ bình tĩnh, sau đó, văn bút được ngưng tụ ra từ tay hắn, trước mặt cũng tụ ra tài khí, Ngôn Thiên sách xuất hiện.
“Hôm nay Hứa mỗ thỉnh thánh ý đến đốc tra, tam vấn Nghiêm Lỗi!”
“Câu hỏi thứ nhất, Đại Ngụy văn thánh báo có phải là thứ sao chép từ Đại Ngụy văn báo ra hay không! Nếu như không phải, Hứa mỗ tự phế nho vị!”
“Câu hỏi thứ hai, đứa trẻ cuồng vọng của văn báo nho đàm có phải là vì trả thù Hứa mỗ cho nên mới được chọn không? Nếu như không phải, Hứa mỗ tán hết tài khí!”
“Câu hỏi thứ ba, dị thuật mà Trình Lập Đông tu luyện có phải do ngươi truyền dạy hay không? Nếu như không phải, Hứa mỗ cam nguyện chịu sự trừng phạt của Bồng nho.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Giờ khắc này, tài khí khủng khiếp tràn ngập khắp Văn cung Đại Ngụy, Ngôn Thiên sách tỏa ra ánh sáng hào quang vô lượng, diễn hóa hư ảnh thánh ý.
Trên bầu trời, tường vân kia cũng hóa thành hư ảnh thánh ý.
Lúc này.
Dân chúng kinh đô kinh ngạc.
Về phần các đại nho ở Văn cung thì ai nấy cũng đều tắc lưỡi, bọn họ không ngờ Hứa Thanh Tiêu sẽ mời thánh ý đến giám sát, tam vấn Nghiêm Lỗi.
Ba câu hỏi này vừa xuất hiện.
Làm cho sắc mặt của Nghiêm Lỗi trở nên khó coi.
Bởi vì cả ba câu hỏi trên ông ta đều không muốn trả lời.
Ông ta không dám nói láo.
Bởi vì một khi nói láo trước mặt thánh ý thì chẳng nghi ngờ gì nữa, ông ta sẽ phải chết.
Nhưng nếu như trả lời thì ông ta sẽ bị thân bại danh liệt.
“Lão phu không đáp, lời nói vô căn cứ!”
Nghiêm Lỗi đáp lời, ông ta không dám trả lời cho nên không đáp.
“Nếu như không đáp!”
“Hôm nay Hứa mỗ sẽ dùng đại nho chi vị, thiên cổ tài khí thỉnh thánh nhân sống lại, tước đoạt hết thảy tất cả nho vị của Chu thánh nhất mạch.”
Hứa Thanh Tiêu đi về phía trước một bước, giọng của hắn truyền khắp vạn dặm.
Bên trong ánh mắt tràn đầy lãnh ý.
Cũng tràn ngập sát cơ.
Không trả lời đúng không?
Không trả lời, ta trực tiếp lấy địa vị đại nho, khôi phục thánh nhân chi ý, khôi phục thánh nhân.
Để thánh nhân tra rõ.
Đương nhiên Hứa Thanh Tiêu chỉ dùng cái này để hù dọa người một chút mà thôi.
Sao hắn có loại bản lãnh này được, đơn giản là nói sao nghe cho giống một chút mà thôi.
Cũng không biết vì sao mà khi Hứa Thanh Tiêu nói xong câu này thì bên trong Văn cung, pho tượng của Chu thánh lại phát ra hào quang kinh thiên một lần nữa.
Thánh uy kinh khủng xuất hiện.
Cho dù chỉ là mỗi sợi nhỏ thì cũng đủ làm cho đám nho sinh cảm nhận được áp lực cực lớn.
Giờ khắc này.
Toàn thân Nghiêm Lỗi run rẩy.
Bởi vì một sợi thánh ý này cũng đủ làm cho ông ta đau khổ không chịu nổi.
Làm cho ông ta không dám không nói, cũng không thể không nói!
Sắc mặt ông ta trắng bệch.
“Nghiêm Lỗi!”
“Nói!”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Giọng nói như sấm.
“Đúng vậy!”
“Đại Ngụy văn thánh báo là sao chép của ngươi!”
“Nghiêm Lỗi ta đúng là nhằm vào ngươi đấy! Không sai, ta nhắm vào ngươi, ngươi hại ta thê thảm như vậy, ta nhắm vào ngươi thì thế nào?”
Nghiêm Lỗi rống to, ông ta không có cách nào chống lại được áp lực của thánh nhân, ông ta trả lời.
Mà bên trên bầu trời, tường vân vốn dĩ sắp ngưng tụ lại bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không để ý đến hai câu hỏi đầu tiên.
Thứ mà hắn quan tâm là câu hỏi thứ ba!
Nếu như ông ta trả lời câu hỏi thứ ba rồi.
Thì Văn cung Đại Ngụy sẽ gặp chuyện phiền toái trước nay chưa từng có.
Thế thì hắn sẽ có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhỏm.
“Dị thuật của Trình Lập Đông có phải do ngươi truyền hay không?”
Giọng của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa.
Nghiêm nghị hỏi.
Trong giọng nói của hắn còn xem lẫn những tia thánh uy trong đó.
Sắc mặt Nghiêm Lỗi trắng bệch, thậm chí ánh mắt có hơi thất thần nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Giờ khắc này, rất nhiều người đều đang tò mò.
Rất nhiều người đều mở to hai mắt nhìn.
Bọn họ tò mò xem rốt cuộc thì dị thuật của Trình Lập Đông có phải do Nghiêm Lỗi truyền hay không.
Nếu như Nghiêm Lỗi thừa nhận, vậy thì chuyện này gay go rồi!
Văn cung Đại Ngụy sẽ gặp phải phiền toái trước nay chưa từng có.
Đại nho truyền dị thuật!
Thiên hạ đều sắp sôi trào rồi!
“Không!”
Giọng nói tràn ngập vẻ tức giận vang lên.
Là giọng của Nghiêm Lỗi.
Ông ta kinh ngạc nhìn lên bầu trời, những tài khí và dân ý kia lúc này đã tán loạn, bên trong ánh mắt của ông ta đã tràn đầy phẫn nộ và tuyệt vọng, còn có sự không cam lòng.
Đây là hy vọng trở thành đại nho của ông ta.
Không ngờ chính vào thời khắc này nó lại bị Hứa Thanh Tiêu làm hỏng mất.
Ông ta không cam tâm, ông ta thật sự không cam tâm.
Không chỉ là ông ta mà Trương Ninh cũng hơi run sợ nhìn lên bầu trời.
Những dân ý kia đã sắp tụ thành hình rồi.
Ông ta muốn tiến thêm một bước nhưng lại bị Hứa Thanh Tiêu đánh cho vỡ nát như thế.
Hai tròng mắt của ông ta như muốn nứt ra, bên trong ánh mắt tràn ngập sự thù hận.
Bọn họ hận đến nổi không thể nuốt sống Hứa Thanh Tiêu.
Một người sắp trở thành đại nho.
Một người lại sắp tiến thêm một bước.
Hai người bọn họ đã chờ đợi rất lâu rồi, thậm chí bọn họ đã chuẩn bị tâm lý để trở thành đại nho và tấn thăng thành thiên địa đại nho.
Nhưng không ngờ lại bị Hứa Thanh Tiêu phá hủy như vậy.
Đôi mắt trừng to như muốn tuôn cả máu ra, Trương Ninh tức giận đến nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn chưa phải là điều này.
Mà là ba câu hỏi của Hứa Thanh Tiêu.
Ở kinh đô Đại Ngụy, hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến chuyện của Văn cung..
Trong khoảng thời gian này, Nghiêm Lỗi vẫn luôn gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa còn dùng thủ đoạn khốn nạn người người phỉ nhổ, lần này không chỉ ông ta bị Hứa Thanh Tiêu phản kích đến đường cùng mà quan trọng là Chu thánh nhất mạch cũng bị dồn đến đường cùng theo.