Lúc này, bên trong Văn cung, Hứa Thanh Tiêu mặc một bộ quần áo màu trắng, trên khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú nhưng không non nớt kia lại mang theo một loại kiêu ngạo, tinh thần lại còn rất phấn chấn.
Đây mới thật sự là Hạo Nhiên chi khí.
Là một nho giả cương trực công chính.
Là một người vĩnh viễn không khuất phục.
Hứa Thanh Tiêu thật đúng là không hề nói đùa. Nếu như làm cho hắn phát bực thì cùng lắm hắn lại thỉnh thánh ý đến, không có bọn người Triều Ca hỗ trợ thì Hứa Thanh Tiêu cũng tự nghĩ cách để mời.
Cùng lắm thì hắn phải trả một cái giá đắt mà thôi, nhưng mời thánh ý đến thì đoán chừng nhất mạch Chu thánh sẽ không chỉ đơn giản là bị cắn rớt một miếng thịt thôi đâu, mà là bị tróc xương lột da đó.
“Hứa Thủ Nhân!”
“Lão phu biết lòng ngươi mang oán khí, nhưng có nhiều chuyện không phải đơn giản như ngươi nghĩ.”
Bồng nho cũng không tức giận mà chỉ nói ra một câu cực kì cổ quái, nhưng sau một khắc, một chùm ánh sáng lại bắn ra từ bên trong Văn cung Đại Ngụy.
Chùm ánh sáng này phóng thẳng lên tận trời, hình thành một cột sáng.
Bên trong ánh sáng kia là thánh chỉ, là ý của thánh nhân.
Thánh chỉ xuất hiện, tất cả Hạo Nhiên chính khí đều bị áp chế.
Đây là thánh ý.
Là thánh chỉ thật sự, ẩn chứa một đạo thánh uy nho đạo.
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày, hắn không ngờ vì muốn nhằm vào mình mà lấy thánh chỉ ra luôn.
Đây đúng thật là quá xem trọng mình rồi.
Chỉ là khi thánh uy kinh khủng kia rơi xuống, Hứa Thanh Tiêu cũng không có bất kỳ áp lực gì mà ngược lại hắn chẳng có chút cảm giác nào.
Thánh chỉ xuất hiện làm cho tất cả các nho sinh bên trong Văn cung Đại Ngụy bao gồm cả ở trong kinh đô, còn có vô số bách tính nhao nhao quỳ xuống đất triều bái thánh ý.
Cho dù là Lục bộ Thượng thư và một vài quyền quý thì vào lúc này cũng phải hành lễ trước thánh chỉ.
Đây không phải là ý chỉ của Chu thánh mà là ý chỉ của một vị bán thánh.
Bán thánh tam phẩm.
Nhưng nho đạo là sự tồn tại mạnh nhất trong tất cả các hệ thống, cũng là sự tồn tại đặc biệt nhất, trong cả thiên hạ này, võ giả nhất phẩm cũng được mấy người, nhưng bán thánh tam phẩm thì có thể chỉ được một hai vị mà thôi.
Hơn nữa có khả năng là tuổi tác của hai vị này cũng không ít, lúc nào cũng có thể vũ hóa đi về cõi tiên.
Uy áp của bán thánh.
Hứa Thanh Tiêu không cảm nhận được áp lực nhưng lại cảm nhận được một sức mạnh tuyệt đối thuộc về thánh nhân.
Thánh uy ngập trời áp chế tất cả tà ma trong thiên hạ, dị thuật trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn lâm vào trạng thái yên lặng, căn bản là không dám động đậy chút nào.
Đây chính là thánh uy.
Cho dù là một vị bán thánh tam phẩm đi chăng nữa thì áp lực từ ý chỉ của hắn cũng đã vượt qua mười vị thiên địa đại nho.
“Nghiêm Lỗi, đã mất nho tâm và nho phong, lão phu đại diện cho bán thánh giáng tội Nghiêm Lỗi, phế nho tâm của ngươi. Từ nay về sau, văn nhân trong thiên hạ xem Nghiêm Lỗi là điều hổ thẹn, không được trở mình.”
Giọng của Bồng nho vang lên.
Ông ta bảo vệ mặt mũi của Văn cung Đại Ngụy nên vào thời khắc này đã không tiếc vận dụng sức mạnh tuyệt đối của mình lấy ra một trang thánh chỉ, phá vỡ cục diện bế tắc này.
Trên bầu trời, tài hoa cùng dân ý tán loạn, trong chốc lát đã hóa thành một thanh nho kiếm.
Như một sao chổi rơi xuống đất, nó vạch phá bầu trời, cắm thẳng lên tim Nghiêm Lỗi.
Đây là thánh kiếm do tài khí và dân ý trong thiên hạ ngưng tụ ra, không thể nào tạo thành sự hủy hoại trên thân thể nhưng lại có thể diệt tâm người ta.
“Bồng nho!”
“Bồng nho ta đã biết sai rồi, ta biết sai rồi, mong Bồng nho niệm tình cho những chuyện ta làm vì Văn cung mấy năm nay.”
“Bồng nho, Bồng nho!”
Vừa nghe mấy lời này, Nghiêm Lỗi hoàn toàn luống cuống, ông ta không ngờ vậy mà Bồng nho lại hạ thánh chỉ thế này.
Mình chính là người của ông ta đấy, tất cả những chuyện mình làm đều là vì Chu thánh nhất mạch mà, vì sao ngài lại đối với ta như vậy?
Nghiêm Lỗi hoàn toàn hoảng loạn, nhưng mặc kệ là ông ta có nhận sai như thế nào, có giải thích thế nào đi chăng nữa thì thanh thánh kiếm vô song kia cũng đã đánh xuống.
“A!”
Giờ khắc này, Nghiêm Lỗi phát ra tiếng hét vô cùng thê lương thảm thiết, ông ta đau khổ đến không chịu nổi, toàn thân điên cuồng run rẩy, đến cuối cùng lại điên cuồng giãy dụa, nhưng thánh chỉ đã chế trụ ông ta.
Làm cho ông ta khó mà động đậy được, cho nên tròng mắt của Nghiêm Lỗi đã sắp lòi ra ngoài.
Tiếng hét thảm thiết của ông ta vang vọng khắp toàn bộ Văn cung Đại Ngụy, thê thảm vô cùng.
Loại quá trình này đau khổ không thôi, tương đương với xoắn nát trái tim người ta khi họ còn đang sống sờ sờ.
Kiếm của thánh nhân gọt văn cốt, diệt văn trí.
Đây chính là cực hình, nặng hơn tất cả các cực hình khác, đau đớn về mặt tinh thần làm cho Nghiêm Lỗi không thể ngất đi mà phải hứng chịu sự đau đớn kia.
Đến cuối cùng, thất khiếu Nghiêm Lỗi chảy máu, tóc tai ông ta bù xù, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tóc ông ta vốn đã có chút hoa râm, vào lúc này, cả người đều trắng bệch héo hon, tinh khí thần cả người cũng suy bại trong phút chốc.
Ánh mắt của Nghiêm Lỗi cũng từ vẻ phẫn nộ chuyển sang vô hồn.
Ông ta đã bị tước đoạt nho tâm, loại bỏ nho cốt, tra tấn về mặt tinh thần đáng sợ như vậy, nếu là người bình thường thì chỉ sợ là đã điên rồi, huống chi trước đó Nghiêm Lỗi còn bị Hứa Thanh Tiêu phế đi nho vị.
Trải qua lần này, ông ta đã biến thành một kẻ ngốc, không còn thần trí, cả quãng đời còn lại ăn ở, đi lại đều phải cần có người chăm sóc, hơn nữa ông ta cũng không còn sống được mấy năm. Dựa theo trạng thái tinh thần trước mắt thì chắc là không sống nổi quá ba đến năm năm.
Không chỉ là các vị nho khác, đến cả chính Nghiêm Lỗi cũng không ngờ kết quả của mình sẽ là như vậy.
Nhất là ông ta càng không thể ngờ được người giết mình không phải là Hứa Thanh Tiêu mà lại là người một nhà.
Đây thật sự là một điều mỉa mai.
Ông ta hận! Ông ta hận! Ông ta hận lắm.
Ông ta hận Hứa Thanh Tiêu phách lối cuồng vọng làm ông ta thân bại danh liệt.
Ông ta hận Bồng nho đã lừa mình.
Nhưng bất luận là có hận bao nhiêu thì ông ta cũng biết rằng mình đã thua rồi, hoàn toàn thất bại rồi.
Ý chí của ông ta đã tán loạn từng chút một.
Cho đến bây giờ, khi ý chí đã hoàn toàn tiêu tán, ông ta biến thành một tên ngốc.
Chúng nho trầm mặc, nhất là đám người Trương Ninh, không hiểu sao bọn họ lại hơi hoảng hốt.