Chuyện có mối liên hệ quá lớn, không cho phép thảo luận, chuyện này không chỉ gây tổn thương đến riêng một vị đại nho nào mà nó gây trở ngại với cả Văn cung Đại Ngụy.
Văn cung Đại Ngụy đại diện cho thánh nhân, tất nhiên là không cho phép thảo luận chủ đề này rồi, tuy có lệnh cấm nhưng một vài bách tính vẫn không nhịn được mà âm thầm nhắc đến.
Cứ như vậy, liên tiếp mấy mươi ngày trôi qua.
Văn cung Đại Ngụy an tĩnh lạ thường, không có chuyện gì xảy ra cả.
Còn Đại Ngụy văn báo dưới tình huống không có đối thủ cạnh tranh, giá cả vẫn ổn định ở mức mười lăm văn tiền một bản, mặc dù không thể nào mang đến lợi nhuận nhưng nó cũng đã nhanh chóng mở rộng.
Kỳ văn báo thứ hai, bán ra hai triệu bản.
Kỳ văn báo thứ ba, bán ra ba triệu bản.
Kỳ văn báo thứ tư, bán ra năm triệu bản.
Mà trong khoảng thời gian này, học sinh của học đường Thủ Nhân cũng ngày càng nhiều hơn, đa phần đều được Hứa Thanh Tiêu sắp xếp tới tòa soạn, phụ trách chuyện của Đại Ngụy văn báo.
Sau một thời gian, lượng tiêu thụ của Đại Ngụy văn báo cũng bắt đầu giảm xuống, không phải do có người phá rối mà là sự mới mẻ của nó đã dần qua đi, vì vậy thị trường tất nhiên sẽ trở lại trạng thái cân bằng.
Từ cao nhất là năm triệu bản bây giờ rớt xuống hai triệu bản, đây là số lượng mà hiện tại kinh đô Đại Ngụy có thể tiếp nhận được, bây giờ trên cơ bản là một bản văn báo được bán ra thì mười mấy người xem chung.
Thậm chí là những thương nhân hơi thông minh một chút thì sẽ mua văn báo rồi cho thuê để đọc, một lần một văn tiền.
Tình huống ở các nơi làm cho sức tiêu thụ của Đại Ngụy văn báo hạ xuống, nhưng thứ mà Hứa Thanh Tiêu xem trọng chính là sức ảnh hưởng mà không phải chút bạc vụn kia.
Mà khi kì thứ năm của văn báo được ra mắt thì Hứa Thanh Tiêu cũng gặp các quan thương được một lần, phân phát Đại Ngụy văn báo cho đối phương, tất cả chi phí do đối phương chi, lợi nhuận cũng do đối phương giữ hết.
Vẫn là câu nói kia, Hứa Thanh Tiêu muốn sức ảnh hưởng của nó chứ không phải là mấy lượng bạc vụn.
Đương nhiên Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không để Trương Như Hội thua thiệt, trước mắt mục mà Đại Ngụy văn báo kiếm được nhiều tiền nhất chính là mục quảng cáo của các thương hộ, tiền kiếm được từ cái này còn nhiều hơn so với tiền bán Văn báo.
Ý nghĩ của Hứa Thanh Tiêu rất đơn giản, đầu năm sau, Đại Ngụy văn báo sẽ xuất hiện ở khắp các huyện thành, cứ như vậy, thanh kiếm Dân tâm này coi như thật sự được đúc thành.
Thời gian thấm thoát, tháng Chín đã qua đi.
Tháng Mười đã đến.
Thời tiết của Đại Ngụy cũng dần chuyển lạnh.
Tất cả mọi chuyện đều từng bước được thực hiện.
Mỗi ngày Hứa Thanh Tiêu đều bề bộn công việc, công trình guồng nước cũng đã được xây dựng, nhưng có một vài chi tiết còn cần phải xử lý, sức tiêu thụ của Đại Ngụy văn báo cũng đã bắt đầu đóng băng, nhất là ở nhiêu quận phủ, vốn chẳng bán ra được.
Dù có dùng danh nghĩa của Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng có nhiều người mua.
Thậm chí có dùng phương thức đẩy giá thấp xuống thì cũng không hấp dẫn được bao nhiêu người.
Một đống lớn công việc làm cho đầu óc của Hứa Thanh Tiêu xoay vòng đến choáng váng.
Cứ như vậy.
Cả tháng Mười đảo mắt đã trôi qua.
Mãi cho đến trung tuần tháng Mười Một.
Thời tiết Đại Ngụy càng ngày càng lạnh, qua thêm nữa tháng là đã đến tết.
Mà vào ngày này, bên trong học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lại thấy có hơi không đúng.
Liên tục hai tháng.
Mặc kệ hắn làm chuyện gì thì cũng giống như không gặp bất kì sự ngăn cản nào?
Điều này có hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ đám người này ngoan ngoãn vậy sao?
Hứa Thanh Tiêu tò mò.
Mà vào ngay lúc này.
Giờ Tý.
Kinh đô Đại Ngụy.
Trong một căn mật thất.
Hai bóng người chậm rãi xuất hiện.
Một người là Hoài Ninh thân vương.
Người kia thì khoác trên người một bộ áo bào đen, khom người không nhìn thấy rõ dung mạo.
“Vương gia, chuẩn bị ra sao rồi?”
Giọng nói già nua vang lên.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu có mặt ở đây thì chỉ sợ là sẽ nhận ra giọng nói này trong nháy mắt.
Là giọng của Bồng nho.
“Tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Bản vương đã thông báo cho tất cả các dị tộc, nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay tấu chương sẽ được gửi đến kinh đô.”
Hoài Ninh thân vương nói với giọng bình tĩnh.
“Tốt!”
“Tốt!”
“Tốt!”
Bồng nho khẽ gật đầu sau đó ho khan mấy tiếng nói:
“Lần này trái lại lão phu muốn xem thử Hứa Thanh Tiêu làm cách nào để thoát khỏi kiếp nạn này.”
Bồng nho nói, bên trong ánh mắt tràn ngập lãnh ý.
“Bồng nho, chúng ta đã vận dụng đến nước cờ dị tộc này, nếu như vẫn không thể diệt trừ được Hứa Thanh Tiêu thì nên làm thế nào mới phải?”
Hoài Ninh thân vương mở miệng, trong giọng nói của ông ta có chút... quái lạ.
“Không.”
“Lần này hắn ta không trốn thoát được đâu.”
“Man tộc sắp tới.”
“Vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng đã quyết định.”
“Tiếp theo đó, thứ nhắm vào không phải là Hứa Thanh Tiêu mà là vương triều Đại Ngụy.”
“Văn cung, phiên vương, Man tộc, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên sẽ ở vào thời điểm thích hợp, cùng tiến cùng lui.”
“Khí vận của vương triều Đại Ngụy cũng sắp tận rồi.”
“Hứa Thanh Tiêu đơn giản chỉ là người mà chúng ta tiện tay diệt đi mà thôi.”
“Hoài Ninh vương gia, chuyện của phiên vương sẽ giao cho ngài, nếu như Đại Ngụy không dám khai chiến, xua quân Bắc phạt thì các phiên vương kia nhất định sẽ không ngồi yên chờ chết.”
“Ngài hiểu chưa?”
Bồng nho nói.
Ông ta nói vậy như thế đang âm mưu một bí mật lớn kinh thiên động địa nào đó.
“Được!”
“Chuyện của phiên vương cứ giao cho bản vương là được.”
“Chẳng qua bản vương vẫn lo chuyện Hứa Thanh Tiêu, nếu như có thể thì nhanh chóng giải quyết đi.”
“Bây giờ hắn ta đã có thành tựu, nếu như lại cho hắn ta thêm thời gian thì chắc chắn không phải là một chuyện tốt.”
Hoài Ninh thân vương khẽ gật đầu nói vậy.
“Ừ.”
Bồng nho khẽ gật đầu nhưng cũng không nhiều lời.
Sau đó.
Hai người cũng biến mất.
Cứ như vậy.
Một canh giờ sau.
Từng phong từng phong tấu chương được khẩn cấp gửi đến.
Xuất hiện trong tay lục bộ Thượng thư.
Đồng thời cũng xuất hiện trong tay nữ đế Đại Ngụy.
Là tấu chương vạch tội!
Mười hai nước dị tộc liên hợp lại vạch tội Hứa Thanh Tiêu.