Mục tiêu của mọi người đều không phải là tiền bạc, mà đều muốn năng lực ảnh hưởng và tuyên truyền, vậy nên hiện tại khiến cho mấy phiên vương này chịu giày vò, chờ đến khi nào Đại Ngụy hoàn toàn yên tĩnh lại rồi từ từ thu thập mấy phiên vương này, để cho các học sinh của học đường Thủ Nhân thẳng thừng tiếp nhận, không cần phải đổi bản thảo, cứ dùng thẳng là được.
Chuyện này sao lại không làm?
Về phần có một số người đọc sách bất bình thay cho mình, Hứa Thanh Tiêu cũng không lạnh nhạt với bọn họ, hắn định thời gian tới sẽ đưa tặng Đại Ngụy văn báo, để bọn họ tuyên truyền giúp cũng tốt, hoặc là nhìn thấy được chân tướng cũng tốt, dù sao thì trước hết đừng có làm loạn.
Quay lại ba vấn đề kia.
Vấn đề thứ nhất và thứ hai đều là vấn đề Hứa Thanh Tiêu cần phải giải quyết.
Phải làm như thế nào để có nhiều dân chúng mua văn báo.
Năng lực nâng cao kinh tế là trọng điểm, nhưng cho dù kinh tế có đi lên thì thật ra cũng không nói lên được là gia tăng phạm vi tiêu thụ. Dù sao cho dù thật sự có tiền, thì cũng có người không thích xem báo mà.
Người ta mua rượu uống không tốt sao?
Mua gà về nhà ăn không ngon sao?
Kỹ viện, à, thành thật xin lỗi, hai mươi văn tiền không chơi nổi.
“Chỉ còn hai tháng, hiệu quả của guồng nước phải xuất hiện.”
“Hiệu quả sơ bộ sẽ không quá tốt nhưng cũng không quá kém.”
“Có lẽ đợi khoảng đến trung tuần sang năm thì kinh tế của Đại Ngụy chắc sẽ bắt đầu nóng lại. Cho nên trước đó nhất định phải nghĩ được đối sách cho kỹ.”
“Nhóm biết chữ này phải từ từ xem.”
Hứa Thanh Tiêu càng nghĩ thì càng thấy chỉ có thể dự tính như vậy.
Trước tiên xác định mục tiêu nhỏ, là nâng cao mức tiêu thụ Đại Ngụy văn báo lên một mười triệu. Sau khi hoàn thành mục tiêu nhỏ này xong là có thể tạm thời buông xuống một chút.
Sau khi xác định phương hướng của Đại Ngụy văn báo xong.
Tiếp theo là công trình guồng nước.
Mấy tháng tới guồng nước ở các nơi bắt đầu vận hành. Căn cứ theo tấu chương của Hộ bộ và Công bộ đưa đến.
Trước mắt Đại Ngụy có mười một vạn chiếc guồng nước, trong đó tám vạn chiếc ở những khu chủ yếu của Đại Ngụy, nói trắng ra chính là những nơi triều đình có thể quản được.
Ba vạn cái còn lại phân tán tương đối thưa thớt, rất khó để quản lý được. Theo căn cứ điều tra âm thầm của nhóm thái giám Ti lễ giám thì phần lớn guồng nước tương đối hoang phế, nhất là ở trong những quận của phiên vương.
Vừa mới bắt đầu còn thấy không tệ, nhưng bởi vì mấy linh kiện chủ yếu không được lắp đặt, dẫn đến những guồng nước này cứ một chốc lại gặp vấn đề, cứ một chốc lại mời người đến sửa, thế nên nhiều phiên vương lười xử lý, nên cũng phủ bụi, thậm chí còn có mấy phiên vương dâng tấu chương nhục mạ Hứa Thanh Tiêu.
Làm một hạng mục thế này triều đình còn cấp ra nhiều bạc như vậy, cơ bản chính là đang lãng phí.
Tấu chương dâng lên, Nữ đế vừa nhìn qua đã ném đi, cũng không dẫn đến lời tranh luận nào.
Đương nhiên những phiên vương này cũng tìm người âm thầm điều tra, nhưng kết quả điều tra ra được thì ít nhiều gì cũng có sai lệnh, cộng thêm những phiên vương này cũng không còn tâm tư xử lý.
Cũng không gây ra chuyện gì.
“Trước cuối năm nhất định phải tăng số lượng lên mười lăm vạn guồng nước.”
“Sang năm phải cho guồng nước bao trùm khắp Đại Ngụy, cố gắng làm năm mươi vạn guồng. Mục tiêu trong ba năm đạt đến số lượng trăm vạn guồng nước trên cơ bản là không thành vấn đề.”
Hứa Thanh Tiêu lại chế định một kế hoạch.
Trước mắt guồng nước có mười một vạn chiếc, cái này vẫn còn xa mới đủ để trước cuối năm có mười lăm vạn guồng.
Sang năm có năm mươi vạn guồng thì cuối năm sau nhất định sẽ vượt trăm vạn chiếc.
Hiện tại Hứa Thanh Tiêu đã trồng một lượng lớn vật liệu tương ứng với bộ phận thương nhân của Đại Ngụy Thương hội, không thể nào có chuyện đặt trứng gà vào trong sọt khác. Dù sao thì ai trồng người nấy kiếm tiền, dù không sánh bằng mấy vật trồng có lợi, nhưng thắng ở số lượng nhiều ăn được no, cộng thêm việc làm ăn của triều đình thì không sợ không cầm được tiền, độ mạo hiểm cực thấp.
Cho nên hai năm sau đây cơ bản là không cần lo lắng không đủ vật liệu, chỉ sợ là bạc của Đại Ngụy không đủ.
Chuyện thứ ba, chính là chuyện quốc khố.
Trước mắt quốc khố đã chi ba mươi triệu lượng bạc, Lục bộ đều đã cầm tiền đi, cộng thêm số lượng guồng nước mới, rồi đưa tặng cuốc, hạt giống cho các nơi, bao gồm cả việc mua trâu rồi phí nhân công, vân vân.
Phần chi tiêu lớn nhất chính là mua trâu, phàm là những nơi có guồng nước thì mười con trâu của làng là trâu của nhà quan, tác dụng chính là giúp dân chúng cày ruộng miễn phí. Nếu không chỉ dựa vào sức người thì đi cày ruộng không được.
Nhất là ruộng hoang thì càng phải dùng trâu tốt để cày.
Trước mắt trong quốc khố còn lại tám mươi triệu lượng bạch ngân.
Nhìn thì tưởng rất nhiều nhưng trên thực tế cũng chẳng được bao nhiêu. Hứa Thanh Tiêu còn có không ít kế hoạch chưa triển khai.
Chỉ riêng việc để bách tính làm thêm ruộng hoang đã phải cho phụ cấp. Giống như là số trâu của quan gia đến lúc này mới có bao nhiêu, một con thì có lẽ khoảng ba mươi lượng.
Một hương cần mười con, tức là ba trăm lượng một hương. Toàn bộ Đại Nguỵ này có bao nhiêu hương?
Hơn nữa một hương mười con trâu hoàn toàn không đủ, chỉ có thể nói là giải quyết khẩn cấp, còn nếu muốn giải quyết sạch sẽ thì một hương ít nhất cũng tầm một trăm con.
Đây chỉ tính riêng mua trâu.
Đại Nguỵ thiếu tiền vẫn là thiếu tiền, chỉ có điều không thiếu như lúc trước thôi.
“Đợi sau khi lương tăng lên thì tiền trang của Đại Nguỵ nhất định vẫn là như thế.”
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu lẩm bẩm. Biện pháp giải quyết chuyện thứ ba này chính là tiền trang của Đại Nguỵ, An Quốc sách thuở ban đầu.
Ngoài ba chuyện này chính là quốc sự.
Hứa Thanh Tiêu viết vào một tờ giấy trắng, xác định rõ kế hoạch rồi sau đó thực hành từng bước.
Tri hành hợp nhất cũng có đạo lý ở đây.
Nếu biết được vấn đề thì phải đi giải quyết vấn đề, cho dù là làm rất khó thì cũng phải đi làm, chứ không phải là ngồi chờ chết, lãng phí thời gian.
Chuyện của quốc gia đã giải quyết xong.
Còn lại là chuyện cá nhân.
Gần đây ma chủng trong cơ thể bắt đầu ngo ngoe động đậy, gần như là muốn giải phóng.
Bắt đầu từ hai tháng trước, Triều Ca đã ngưng tụ hư ảnh thánh nhân, dẫn tới việc sau khi cộng minh với Văn cung xong thì ma chủng trong cơ thể cũng bị áp chế một lượt.
Mãi cho đến gần đây ma chủng mới bắt đầu muốn ngo ngoe động đậy.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu định vào lúc cuối tháng sẽ dẫn dắt ma chủng ra ngoài, lấy uy lực của Đại Nho để trấn áp ma chủng.
Còn về Võ đạo, chuyện Lục phẩm phá cảnh đan, Hứa Thanh Tiêu dự định vẫn nên đến nói một chút với Đan thần Cổ Kinh, dù sao thì vật liệu yêu cầu quá quý giá.
Không làm được.