So với câu cự tuyệt thẳng thừng của Trần Tinh Hà, Hứa Thanh Tiêu xoay chuyển dễ hơn rất nhiều, hai người cười mỉa một tiếng, cũng đi xuống theo bậc thang Hứa Thanh Tiêu bày ra.
“Ừ ừ, vậy được, sau này lại cùng nhau đi uống rượu.”
“Còn nữa, gặp phải chuyện gì ở phủ Nam Dự, Thanh Tiêu huynh đệ nhất định phải tìm huynh đệ ta, cái khác không nói, ít nhất lăn lộn ở phủ Nam Dự nhiều năm như vậy, vẫn là có chút quan hệ.”
“Nói thật thì với hành vi xử sự của Thanh Tiêu lão đệ khi nãy, thật sự thích hợp đảm đương chức bộ khoái, nếu người đến phủ Nam Dự chúng ta, ba bốn năm nhất định có thể làm một bộ đầu.”
“Chỉ tiếc là đi đọc sách rồi.”
Dương Báo nói ra suy nghĩ thật sự.
Năng lực phản ứng khi gặp chuyện của Hứa Thanh Tiêu, cùng với cách xử lý sự việc cực kỳ lão luyện mượt mà, thoạt nhìn căn bản không giống một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi.
“Ha ha, có cơ hội, không chừng thi phủ không đậu, vẫn là trở về làm việc, nếu thật sự đến phủ Nam Dự, hai vị ca ca phải chiếu cố ta đó nhé.”
Lời này của Hứa Thanh Tiêu cũng phải nói đùa.
Căn bản nguyên nhân của việc đọc sách, là vì áp chế ma tính trong cơ thể, vốn không phải thật sự muốn đọc sách.
Cho dù chăm chỉ đọc sách thật thì vận mệnh tương lai cuối cùng chỉ có hai con đường.
Quyền khuynh triều dã, dưới một người trên vạn người.
Phe phái thất bại, bị tước đoạt chức quan, ngũ mã phanh thây.
Chính trị cũng không phải là thứ để đùa giỡn, rốt cuộc thứ mà ngươi phải đối mặt, chính là một đám người thông minh nhất từ cổ chí kim, chẳng có nỗi một tên ngốc.
Cho nên đừng có quá ham muốn làm quan gì đó, làm quan sai thì không có gì vấn đề, dù sao cũng là người làm công lương thiện cho hoàng tộc.
Đã từng nghe Tể tướng tạo phản, thế có nghe quan sai tạo phản chưa?
Cho dù thật sự làm tới nước tạo phản, người thắng chính là thần tử đi theo hoàng đế.
Thua, thì người cầm đầu đều sẽ nói một câu, hãy tha cho thủ hạ của ta, bọn họ vô tội, ta đầu hàng.
Trên cơ bản hoàng đế cũng sẽ đồng ý như vậy, thứ nhất là thành toàn nhân nghĩa, thứ hai đều là người một nhà, giết một người thì thiếu mất một người.
Nhưng mà những điều này đều là Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ vớ vẩn.
“Vậy thì càng tốt, nếu ngươi tới, ta và Dương Hổ đi theo ngươi xông pha.”
Dương Báo nghiêm túc nói.
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười theo, có phải lời khách sáo hay không cũng chả sao, dù sao người ta khách sao, ngươi khách sao theo là được.
Ba mươi phút sau.
Xe ngựa đi vào phủ thành Nam Dự.
Quan sát tường thành Nam Dự ở cự ly gần, có chút bất ngờ, tường thành rất dày, đại biểu cho tài lực của mấy triều Đại Ngụy trước, cũng đại biểu cho sự cơ cực của vô số bá tánh.
Từ xưa đến nay, hưng vong đều làm khổ bá tánh.
Không cảm khái, cũng không ngâm thơ, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc bước đi xuống xe ngựa, đi theo hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ tới khu thẩm tra để qua cổng gác.
Sau khi lấy ra thư tiến cử, cũng xem như chứng minh được thân phận, lại có hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ bên cạnh, việc qua trạm gác rất thuận lợi.
Trên đường đi vào thành, Dương Báo sóng vai đi ngang hàng với Hứa Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu lão đệ, gần đây cũng không nên đi ra ngoài, vừa rồi huynh đệ phòng vệ thành phủ nói cho ta biết, bên ngoài phủ Nam Dự quả thực có dấu vết của yêu ma, hiện tại trong phủ rất hỗn loạn, nghe nói qua một khoảng thời gian nữa có khả năng phải cấm đi lại ban đêm, nếu người có việc bắt buộc phải đi ra ngoài, cũng phải nói cho ta biết.”
“Tránh xảy ra sai sót gì, nhưng đừng hoài nghi, trước đó là phụng mệnh giám sát ngươi, hiện tại là lời thật lòng của huynh đệ, lão ca ta nhìn người rất chuẩn, ngươi là người tốt, Trình đại nhân nhìn lầm rồi.”
Mấy ngày đi đường này khiến hai huynh đệ Dương Báo cùng Dương Hổ tăng gấp đôi thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu, cho nên lời này cũng là xuất phát từ trong nội tâm.
“Hiểu rồi, lão ca.”
Hứa Thanh Tiêu nghe ra được đối phương đang nói những lời thật lòng từ nội tâm, cười gật gật đầu đồng ý.
Tầm khoảng nửa khắc.
Hai huynh đệ Dương Báo dẫn Hứa Thanh Tiêu đi tới một tửu lầu.
Thuê hai gian phòng thượng hạng, là do hai huynh đệ Dương Báo trả tiền, mặc kệ Hứa Thanh Tiêu nói như thế nào, hai người cũng không chịu thu hồi, làm Hứa Thanh Tiêu không biết nên nói gì.
Tài năng tạo mối quan hệ ngoại giao của Hứa Thanh Tiêu khiến Trần Tinh Hà đi bên cạnh có chút hâm mộ.
Tính cách hắn lạnh lùng, không muốn giao lưu với người khác, cũng có vài người bạn, nhưng đều là người đọc sách, không được khôn khéo như Hứa Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu huynh đệ, hai huynh đệ chúng ta đi trước, có chuyện gì cứ đến phủ nha tìm chúng ta là được.”
Sau khi thuê phòng xong, hai người dặn dò chưởng quầy một lượt, rồi cáo từ rời đi.
Hứa Thanh Tiêu tự mình tiễn hai người ra khỏi khách điếm, cũng khiến vài người chú ý, dù sao người được quan sai hộ tống, hoặc nhiều hoặc ít có chút máu mắt.
Đợi sau khi hai người rời đi, Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà đang định trở về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ là ngay lúc này.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
“Trần Tinh Hà! Trần huynh!”
Âm thanh không lớn, nhưng Hứa Thanh Tiêu nghe thấy rất rõ ràng.
Quay đầu lại nhìn lại, là một nam tử thanh tú mặc một bộ áo trắng, đi về phía Trần Tinh Hà, trên mặt là nụ cười tươi rói.
“Vương Nho huynh.”
Trần Tinh Hà có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức đáp lễ, đồng thời nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
“Thanh Tiêu, đây là Vương Nho, là bằng hữu của vi huynh.”
Trần Tinh Hà giới thiệu với Hứa Thanh Tiêu.
“Xin chào Vương Nho huynh, tại hạ Hứa Thanh Tiêu, tự Thủ Nhân.”
Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đáp lễ người này.
“Xin chào Thanh Tiêu huynh.”
Vương Nho nhìn lướt qua Hứa Thanh Tiêu, sau đó lại đáp lễ hắn, đồng thời tò mò nhìn về phía Trần Tinh Hà.
“Vương Nho huynh, Thanh Tiêu là sư đệ ta, hai chúng ta cùng nhau xuất sư môn.”
Trần Tinh Hà lên tiếng giải thích, người đối diện bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại nhẹ nhàng hành lễ với Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đáp lễ lại.
Văn nhân chính là rườm rà như vậy, ngươi hành lễ với ta, ta cần phải đáp lễ lại, hành qua đáp lại, mệt chết khiếp.
Không nhanh gọn như võ phu.
Đậu mớ, Thanh Tiêu, đã lâu không gặp, đi, ca đưa ngươi đến chỗ mới chơi.
Đậu mớ, lão ca, là ngươi, đừng, để lão đệ dẫn ngươi đi chơi chỗ này mới mở.
Cứ trực tiếp như vậy, vừa có vẻ tôn trọng, lại không thất lễ, đơn giản dễ hiểu hơn nhiều.
“Trần huynh, chúng ta thật là có duyên phận.”
“Con nữa ngươi đến vừa đúng lúc, tối nay Lý Hâm huynh thiết thịnh yến, mở tiệc chiêu đãi tài tử khắp nơi, nếu ngươi đã tới đây thì nhất định phải đến, chớ có chối từ, Lý Hâm công tử có ấn tượng với ngươi, vừa lúc sư đệ ngươi cũng tới, cùng mở mang kiến thức cũng tốt.”
Vương Nho đầu tiên là cảm khái một tiếng duyên phận, rồi sau đó lôi kéo Trần Tinh Hà tham gia thịnh yến tối nay.
“Lý Hâm công tử sao?”
“Được, khi nào?”