“Hợp lực của một trăm nước để vạch tội Hứa Thanh Tiêu lần nữa. Nếu như nữ đế không bãi miễn Hứa Thanh Tiêu thì chúng ta lấy cớ thoát ly ra để phản kháng, xem thử nàng ta có dám kêu ca hay không.”
Vương của tộc Ti Long nói như thế. Ý nghĩ và kế hoạch của hắn ta bị Trần Chính Nho đoán không sai chút nào.
“Được.”
“Đi thôi.”
“Ti Long Vương, ta lập tức liên hệ với vương của tộc ta.”
Đám người cùng gật đầu. Câu trả lời của Đại Ngụy nằm trong dự liệu của bọn họ, còn bọn họ thì cũng lên sẵn kế hoạch rồi.
Chỉ là có một sử giả tộc ngoài mở miệng, có chút tò mò hỏi lại.
“Nhưng nếu như, con nhóc kia thật sự bãi miễn chức quan của Hứa Thanh Tiêu thì sao?”
Gã ta mở miệng hỏi thăm, trong lời nói thì đầy vẻ tò mò.
“Sẽ không bãi miễn đâu, sứ giả An Vưu.”
“Đại Ngụy không thể bãi miễn Hứa Thanh Tiêu. Hắn là sao Văn Khúc của Đại Ngụy, là sự tồn tại hưng thịnh của Đại Ngụy.”
“Nếu như bãi miễn Hứa Thanh Tiêu, chỉ sợ là quốc vận Đại Ngụy còn dư lại không bao nhiêu cả, hơn nữa con dân Đại Ngụy cũng sẽ thất vọng với Nữ đế.”
“Cho nên Đại Ngụy sẽ không bãi miễn Hứa Thanh Tiêu.”
“Nếu như thật sự bãi miễn thì đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt. Cùng lắm thì lại cho Đại Ngụy thời gian ba tháng, rồi chúng ta hoàn toàn có thể vạch tội một lần nữa, tùy tiện tìm một lý do là đươc.”
“Đại Ngụy không đồng ý thì chúng ta vẫn có thể áp chế như cũ. Còn nếu như Đại Ngụy đồng ý vậy thì chúng ta có thể thẳng thừng dùng các thủ đoạn khác để móc sạch vốn liếng của Đại Ngụy. Đến lúc đó rồi thoát ly, họ làm gì được chúng ta?”
Ti Long vương nói vô cùng tự tin.
Bọn họ đã chuẩn bị tất cả kế hoạch.
Hoàn toàn chính xác. Lời này vừa nói xong đã khiến cho sứ giả của mười một nước dị tộc khác nở nụ cười, giống như là đã nhìn thấy cục diện tiến thoái lưỡng nan của Đại Ngụy.
Nhưng vẫn còn giọng nói vang lên mang theo chút chất vấn và nghi ngờ.
“Nhưng chẳng may Đại Ngụy phái binh thật thì sao?”
“Với thực lực của chúng ta, cho dù là hợp sức lại thì cũng không ngăn được vó ngựa của Đại Ngụy.”
Đây là tộc Tháp Sơn, cũng là một dị tộc. Mặc dù đây chỉ là một nước nhỏ nhưng sức mạnh không kém, giai binh toàn dân. Chỉ có điều khi đối mặt với vó ngựa của Đại Ngụy thì nhất định là không đáng chú ý.
“Không cần lo lắng.”
“Nếu như Đại Ngụy thật sự dám giết thì Man vương sẽ đến giúp chúng ta.”
Ti Long vương tự tin nói.
Hắn nói ra câu này khiến cho mọi người đều kinh sợ.
“Man Vương?”
“Man vương sẽ đến giúp chúng ta?”
“Sao có thể chứ?”
Mọi người đều kinh ngạc. Sở dĩ bọn họ tình nguyện liên hợp với Ti Long vương để vạch tội Hứa Thanh Tiêu là bởi vì Ti Long vương đã cho bọn họ rất nhiều lợi ích.
Không thể nào chỉ bời vì một lời vạch tội mà phát binh chinh chiến, nhiều nhất chỉ là dùng võ mồm với nhau một chút.
Bọn họ cũng khá lo lắng chuyện Đại Ngụy phái binh đến đây. Vốn dĩ cho rằng chỉ là xấu tính với Đại Ngụy một lần, trả thù Hứa Thanh Tiêu một chút mà thôi, liên kết mọi người đâm chọt lợi ích của Đại Ngụy.
Thật không ngờ rằng sẽ có chiến tranh thật sao?
Hơn nữa còn có Man vương đứng sau?
“Sao lại không thể chứ?”
“Đừng nói các ngươi nghĩ là vạch tội Hứa Thanh Tiêu chỉ vì yêu cầu một vài lợi ích thôi đấy chứ?”
“Trước đó không nói cho các người biết là vì muốn phong tỏa tin tức, nhưng bây giờ ta sẽ nói thẳng cho các ngươi biết.”
“Vạch tội Hứa Thanh Tiêu chỉ là một cách ngụy trang. Chúng ta đây chính là muốn bức ép Đại Ngụy xuất binh.”
“Một khi xuất binh thì Man Vương sẽ điều động mười vạn Man quân đến chi viện cho chúng ta, không chỉ có vậy, tài nguyên chiến tranh của tất cả chúng ta cũng là được Man tộc cấp cho.”
“Hơn nữa chỉ cần khai chiến thì rất có khả năng sẽ là khai chiến toàn diện, đến lúc đó phiên vương Đại Ngụy cũng sẽ hùa thep, lật đổ đế vị của con nhóc này.”
“Đại Ngụy phải thay đổi triều đại.”
“Còn chúng ta thì có thể mượn cơ hội này để hoàn toàn thoát ly khỏi Đại Ngụy, đồng thời còn có thể nhận được đủ loại lợi ích. Không chỉ là tài nguyên mà còn là đất đai của Đại Ngụy, nữ nhân Đại Ngụy, vàng bạc châu báu của Đại Ngụy, tất cả mọi thức của Đại Ngụy.”
“Thứ hy sinh duy nhất chính là mạng người mà thôi.”
Ti Long vương lạnh lùng cất giọng.
Mưu đồ của hắn ta rất lớn.
Mà nói chính xác thì là chuyện này rất lớn, liên lụy tới một vòng chiến tranh nam bắc mới.
Giờ phút này tất cả các sứ giả đều kinh ngạc. Bọn họ thật sự không ngờ rằng chỉ một chuyện đơn thuần như này sẽ dính dáng nhiều đến thế kia.
Sắc mặt của bọn họ không hiểu sao có chút khó coi, có người cũng không tình nguyện tham gia vào chuyện này.
Bọn họ xem thường Đại Ngụy, đây là sự thật.
Nhưng bọn họ vẫn hiểu ra được, Đại Ngụy không yếu ớt như trong tưởng tượng.
Nếu thật sự muốn đánh, với chút binh lực ấy của mình chỉ là pháo hôi, cho dù đưa tiền đưa lương thảo thì sao chứ? Kết quả là quốc gia của mình cũng bị mất, còn muốn cái này làm gì?
Nhìn ánh mắt của sứ giả, Ti Long vương cũng không thèm để ý mà thẳng thừng mở miệng nói.
“Chuyện này các ngươi không biết cũng là bình thường, nhưng vương đô của các ngươi đã biết.”
“Nếu không thì y cũng không phái các ngươi đến đây truyền lời cho bản vương.”
“Man Vương đã chuẩn bị xong hết tất cả, chuyện duy nhất phải làm trước mắt chính là bức ép Đại Ngụy ra tay, dù cho thủ đoạn có kịch liệt hơn một chút thì cũng phải để Đại Ngụy xuất binh.”
“Trong vòng nửa năm, Đại Ngụy nhất định phải xuất binh, cho dù là vì lý do gì. Vậy nên phải huy động sức lực của cả nước, kích động dân chúng tức giận, bắt đầu rèn luyện chiến sĩ, nhất định phải làm được toàn dân thành binh lính.”
“Đồng thời cũng phải dốc hết sức lực để lôi kéo tất cả các nước dị tộc khác tình nguyện gia nhập, cùng nhau chia sẻ đất đai của Đại Ngụy. Nếu không đồng ý gia nhập thì đợi sau khi Đại Ngụy hủy diệt sẽ nuốt hết đất đai của bọn chúng.”
“Biết chưa?”
Giọng nói của Ti Long Vương lạnh lùng nhưng lại chứa đựng một loại uy nghiêm khiến người ta không thể nào chống cự lại được.
“Chúng ta đã hiểu.”
“Tuân lệnh.”