Giờ khắc này, bên ngoài hoàng cung vang lên tiếng thét chói tai, âm thanh chạy nạn, tiếng la khóc và những âm thanh hoảng hốt chập chùng vang lên.
Chiến tranh đến, cho dù dân chúng có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không có cách nào đối mặt với ba mươi vạn cỗ máy giết chóc này.
Rầm rầm rầm!
Càng lúc càng có nhiều đá lửa rơi xuống chủ thành Phàn quốc.
Quân đội Đại Ngụy đã bắt đầu công thành.
“Giết!”
“Giết!”
Ngoài thành, tiếng hô giết vang lên đinh tai nhức óc, vang lên tận trời, truyền đến hoàng cung.
“Nhanh đi!”
Quốc quân Phàn quốc hét lớn một tiếng bảo Tể tướng nhanh chóng đi đối phó.
Mà lúc này.
Bên ngoài chủ thành Phàn quốc.
Ba mươi vạn đại quân từ ba hướng Đông Nam Bắc tiến công, máy bắn đá ném từng viên đá lửa vào trong thành dẫn đến chiến hỏa ngập trời.
Tiếng hô giết vang lên tận trời đau đầu điếc tai, đến cả mây đen cũng bị đánh tan, để lộ ra ánh trăng sáng, dường như trở thành người chứng kiến.
“Phá cửa thành.”
Giọng của Tín Vũ hầu vang lên.
Trong tay hắn cầm một thanh đại đao màu đỏ, chân khí khuếch tán ra chung quanh, một đao chém xuống, vết đao khí dài một trăm mét liền hiện ra, chém chết mấy trăm tên lính Phàn quốc.
Hắn giống như nhà vô địch, quét ngang một đường.
Không chỉ có hắn, hơn mười vị võ giả ngũ phẩm cũng hóa thành một luồng sức mạnh to lớn, đánh về phía binh lính Phàn quốc.
Đây là quân đội đóng giữ chủ thành, bây giờ cửa thành bị đóng lại, trên tường thành, từng mũi tên được bắn ra, những mũi tên này được rót chân khí vào rồi mới bắn ra, lại được chế tạo bằng loại sắt đặc biệt, có thể xuyên qua thân thể của võ giả dễ như trở bàn tay.
Tên bắn như mưa.
Chỉ vừa đối chiến, tính ra đã có hàng trăm Đại Hoang quân mất mạng tại chỗ.
Điều đáng sợ nhất của chiến tranh nằm ở chỗ này.
Chết và không chết vỗ dĩ không phải do ngươi lựa chọn.
Mấy trăm tướng sĩ giơ vũ khí công thành lên đánh thẳng tới.
Tiễn bắn ra như mưa.
Theo từng mũi tên được tẩm dầu hỏa bắn ra, trong lúc nhất thời, có rất nhiều người lửa xuất hiện, tiếng rống to thảm thiết, nằm lăn lộn trên đất muốn dập lửa, nhưng trên người đã bị tên tẩm dầu hỏa bắn trúng, khó có thể tránh khỏi cái chết.
“Huynh đệ, ta giúp ngươi.”
Bên trong Đại Hoang quân có người rống to, trực tiếp giết chết đồng đội toàn thân đều là lửa kia, tránh cho đối phương tiếp tục chịu khổ.
Ba mươi vạn Đại Hoang quân nhiệt huyết sôi trào, bọn họ giết chóc giống như là chẳng cần mạng nữa.
Bọn họ sợ cái chết.
Nhưng bọn họ biết, quân lệnh như núi, còn hơn cả sống chết.
“Thang dây! Thang dây! Thang dây!”
“Nhanh trèo lên thang dây đi!”
Cuối cùng, dưới sự trả giá cực kỳ thảm thiết, thang dây cũng đến được cửa thành, vô số Đại Hoang quân như trèo lên như điên.
Nhưng từng tảng đá lại rơi xuống đập chết bọn họ.
Dầu hỏa đổ xuống, nương theo những mũi tên, lại là một trận giết chóc cực kỳ thảm thiết.
Tiếng gào thét, tiếng kêu to, âm thanh gào khóc, chửi rủa, những tiếng rống giận dữ đan vào với nhau.
Đây!
Chính là chiến tranh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Sau một khắc, ba mũi tên cực lớn được bắt ra, tốc độ cực nhanh giết về phía Tín Vũ hầu.
Đây là tên của nỏ khổng lồ, mũi tên được chế tạo từ huyền thiết cực kỳ quý giá, có thể làm bị thương võ giả tứ phẩm.
Điều may mắn chính là Tín Vũ hầu lúc nào cũng đề phòng, đại đao màu đỏ của hắn bổ ngang chém xuống, làm tia lửa lóe lên ngay lập tức, sức mạnh to lớn đánh tới làm cho hắn nhịn không được mà lui lại mấy trăm bước.
Mà ngay vào lúc này, bên trong chủ thành Phàn quốc, một võ giả tứ phẩm bay lên, đây chính là một vị vương giả.
Hắn đáp xuống trên thành, chân khí khuếch tán ra mười trường chung quanh, lập tức giết liền mấy chục Đại Hoang quân, trên dưới toàn thân đều tràn ngập chân khí màu nâu đỏ.
Ánh mắt Tín Vũ hầu lạnh lẽo.
Ngay tức khắc, bóng dáng hắn khẽ động, tốc độ cực nhanh, đại đao màu đỏ chém tới, bá khí hung mãnh.
Người kia cầm loan đao, dùng một loại trạng thái quỷ dị mà chém về phía Tín Vũ hầu.
Hai vị võ giả tứ phẩm nổ ra đại chiến, dư ba động một tí là càn quét mấy trăm người.
Lần tập kích này cũng là công thành, không thể nào xây dựng binh trận, cho nên trận chiến này cũng là trận chiến giành lại tôn nghiêm của Đại Ngụy.
Tiếng la giết ầm ĩ chói tai không dứt.
Ba mươi vạn Đại Hoang quân vốn chẳng thèm chú ý đến trận chiến vương giả kia.
Trước mắt bọn họ chỉ có hai chữ.
Công thành!
Công thành!
Con mẹ nó ta đang công thành đấy.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Âm thanh công thành khí đập vào cửa thành vang lên chói tai, cửa thành cao đến mười lăm trượng ào ào rung động.
Mỗi một tiếng ầm đều làm cho bách tính trong thành khủng hoảng không thôi.
Tròn nửa canh giờ.
Ròng rã nửa canh giờ.
Trước trước sau sau nửa canh giờ.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của không biết bao nhiêu sinh mạng, cuối cùng cũng có người leo được lên tường thành.
“Giết!”
Tên binh sĩ của Đại Ngụy này nắm chặt trường đao, đôi mắt đỏ lên, bởi vì người chiến hữu mà hắn thân thiết nhất vừa rồi đã bị lửa thiêu chết tươi.
Phốc phốc phốc!
Chiến đao bùng nổ một hơi chém chết ba người, nhưng vừa quay đầu đã bị hơn mười thanh trường thương xuyên qua thân thể.
Nhưng hắn vẫn cố cầm cự năm hơi thở.
Năm hơi thở này giúp cho ba binh lính Đại Ngụy vọt lên.
Máu tươi chảy lẫn vào nhau, ba tên binh sĩ Đại Ngụy dường như là giết đến không muốn sống nữa, dù vết thương trên người đã chằng chịt nhưng niềm tin mãnh liệt và sức mạnh ý chí khủng khiếp đã làm cho trong mắt bọn họ không còn bất kỳ trở ngại nào.
Trên tường thành, binh sĩ Phàn quốc đã bao giờ thấy qua kiểu người thế này, mặc dù bọn họ là dị tộc nhưng đối với những binh sĩ chiến đấu đến không cần mạng này mà nói thì về mặt khí thế cũng đã thua một nửa.
Lúc này.
Càng lúc càng có nhiều binh sĩ Đại Ngụy xông tới, gặp người là giết.
Cũng giống vậy, những binh sĩ xông lên đầu tiên cơ hồ là chẳng có một ai sống sót địch nhiều ta ít, chẳng có kỳ tích nào đáng kể.
Trong chiến tranh cục điện, có lẽ sẽ có may mắn nhưng đối với chiến tranh cỡ lớn, con số thương vong thấp chắc chắn là không thể nào xuất hiện, ba mươi vạn đại quân đối địch ít nhất cũng phải chết mấy vạn người, thậm chí, đối với trận chiến công thành đáng sợ nhất này.
Đối mặt chính là thây người chất đống.
Không lấy mạng người chồng lên thì vốn dĩ chẳng thể bước được đến cửa thành.
Ầm!
Lại qua nửa canh giờ.
Cuối cùng thì cửa thành Đông cũng bị phá, quân đội Đại Ngụy bắt đầu ào ào lao vào giết chốc.
Chẳng qua bên trong Phàn quốc, tướng lĩnh viện trợ của các nước cũng đến chỉ huy ngay lập tức.
Trận đấu thật sự mới bắt đầu.