Hai người khiêm tốn lễ phép, ngoài miệng dù nói không dám nhận không dám nhận, nhưng ý cười trên mặt nồng đậm vô cùng, sao lại là vẻ không dám nhận được?
"Thanh Tiêu hiền đệ, quả nhiên là khiêm tốn hữu lễ, đợi lát nữa nhất định phải uống với nhau mấy chén mới được."
Triệu Chí viễn cười cười.
Chỉ là gặp mặt đơn giản, độ thiện cảm của mấy người đối với Hứa Thanh Tiêu đã tăng lên gấp bội, khiến cho Vương Nho đứng ở một bên tấm tắc khen lạ.
Nhưng mà mọi người cũng không trì trệ, kết bạn với nhau cùng đi.
Nhưng mà đi trên đường, Vương Nho có chút ngạc nhiên, hạ thấp giọng hỏi.
"Thanh Tiêu hiền đệ, ta hỏi ngươi chuyện này nhé?"
"Lão sư của ngươi... Hoặc là sư huynh ngươi.... Khụ..."
"Có ai từng khen ta không?"
Vương Nho mở miệng, hơi lộ ra vẻ xấu hổ.
Hứa Thanh Tiêu: ???
Đối mặt với câu hỏi thăm dò của Vương Nho, Hứa Thanh Tiêu trong phút chốc không biết phải trả lời ra sao.
Đáp bừa một câu là từng khen rồi thì hơi dối giả, bảo chưa khen, thì lại đả thương lòng tự trọng của người khác.
Suy nghĩ một lát, Hứa Thanh Tiêu chỉ đành cười đáp một câu đương nhiên là có nhắc đến Vương Nho huynh trưởng, sau đó lại nói tiếp vài câu làm người trượng nghĩa các thứ, khiến Vương Nho nở nụ cười.
Xã giao của cổ nhân bình thường đều khá là hàm xúc ngại ngùng, nhất là văn nhân, đại đa số suy nghĩ đều để ở trong lòng, ta giỏi ngươi không giỏi, trừ phi tài hoa của ngươi thật sự là khiến tiên phật khiếp sợ, nếu không đều là xuất thân từ thư hương môn đệ, bái danh sư làm thầy, có ai tự cho rằng tư chất của mình kém cỏi đâu?
Cho nên ngoại trừ quan hệ cực kỳ tốt ra, hoặc là cố ý nịnh bợ, nếu không đại đa số gặp mặt nhau thì chỉ chào hỏi qua thôi.
Hứa Thanh Tiêu trái lại không giống như vậy.
Đi cùng đám người Vương Nho, tiếp theo dù gặp phải bất kỳ người nào, Hứa Thanh Tiêu có thể nói là lưỡi không xương trăm đường lắt léo.
"Vị huynh trưởng này tuấn tú bất phàm, quả thật là đẹp như ngọc, đúng là khiến cho ngu đệ đây cảm thấy không bằng."
"Dám hỏi có phải huynh trưởng đã nhập phẩm rồi hay không? Vì sao lại thấy bao quanh huynh trưởng toàn là Hạo nhiên chính khí, đúng là khiến ngu đệ đây phải ghen tỵ.”
"Được ở cùng một chỗ với chư vị, quả nhiên là vinh hạnh cả đời của ta, mong chư vị chớ ghét bỏ ngu đệ vụng về nhé."
Khả năng xã giao của Hứa Thanh Tiêu trong buổi yến tiệc này, có thể nói là xuất chúng.
Trên cơ bản thì bất kỳ ánh mắt nào đối diện với Hứa Thanh Tiêu, đều không thoát được một tràng khen ngợi, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu khen người cũng không phải loại khen tùy tiện cho có.
Biết tài hoa của ngươi hay, thì khen ngươi tài hoa, nhìn ngươi diện mạo tuấn tú, thì khen tướng mạo ngươi, nghe nói ngươi muốn tham gia thi phủ, vội vã khen ngươi chăm học.
Nói tóm lại là, ngươi giỏi nhất, ta muốn được học tập từ ngươi.
Dưới những lời dỗ ngon ngọt của Hứa Thanh Tiêu, về cơ bản thì những văn nhân từng gặp mặt với Hứa Thanh Tiêu, không người nào là không vui sướng kích động. Đến đây tụ hội, thứ gì thoải mái nhất?
Chính là được người khác nhận ra, được người khác khen ngợi, đương nhiên nếu có thể làm một bài thơ ở trong bữa tiệc này, được mọi người tán thưởng tất nhiên là tốt nhất.
Hứa Thanh Tiêu thỏa mãn được mộng đẹp của mọi người dự tiệc, cũng bởi vậy mà kết giao được không ít mối quan hệ.
Tài tử phủ Nam Dự, tài tử cửu huyện phủ hạ, có thư hương môn đệ, cũng có con cháu nhà giàu, tóm lại những người này đều nhớ kỹ Hứa Thanh Tiêu.
Đối với Hứa Thanh Tiêu cũng đầy thiện cảm.
Cũng đúng thôi, dù sao bằng cách xã giao của mọi người đều khá là ngại ngùng với nhau, nếu không biết đều nhờ bạn bè giới thiệu lẫn nhau xong, sau đó ngồi xuống uống đôi ba chén rượu, để có được lợi ích từ mối quan hệ, điều cần có chính là thời gian.
Quân tử chi giao nhạt như nước.
Hứa Thanh Tiêu thì khác, đi đến thì khen, khen đến đầu óc người choáng váng, đối với cái khái niệm quân tử chi giao nhạt như nước hình thành từ lâu không thay đổi mà nói, đơn giản chính là giáng một đòn mạnh.
Nhưng mà hành vi của Hứa Thanh Tiêu như vậy cũng đưa đến không ít phản cảm của người khác. Trong lòng khinh bỉ.
Chẳng qua đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu đi tới trước mặt đối phương, lại đập một loạt lời ca ngợi xong, nỗi khinh bỉ trong lòng thoáng chốc tan thành mây khói, thay vào đó chính là:
"Hứa Thanh Tiêu đúng thật là biết nhìn người!"
Một cái mở đầu đơn giản, từ đầu đến cuối cũng không tới nửa canh giờ, bạn tốt của Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao nhiều lên không ít.
Hẹn mời Hứa Thanh Tiêu đến thăm nhà có mười lăm người, hẹn Hứa Thanh Tiêu sau khi yến tiệc kết thúc cùng nhau đi tới tửu lâu có mười hai người, hẹn lần sau cùng Hứa Thanh Tiêu đi đạp thanh có chín người, thậm chí đã có bốn năm người lần lượt hẹn Hứa Thanh Tiêu đi tới hoa lâu chơi.
Văn nhân hẹn nhau chủ yếu đều có quan hệ tốt mới hẹn, nhất là tới mấy chỗ như hoa lâu, không phải là đặc biệt nhìn trúng ngươi, hoặc nói quan hệ vô cùng tốt, trên căn bản sẽ không hẹn.
Dù sao thì nơi như hoa lâu, dù gì cũng có chút bất nhã, có thể đi cùng nhau thì quan hệ phải vô cùng tốt.
Hơa nữa là khen chỗ tốt của người khác không chỉ quen biết thêm bạn bè, mà danh tiếng của mình cũng tăng lên, vừa rồi Hứa Thanh Tiêu đã nghe thấy được có người đang nói chuyện với mình cũng dùng những từ ngữ tốt đẹp để hình dung.
Một người khen mình, người khác sẽ cảm thấy người này tạm được.
Mười người khen mình, người khác sẽ cảm thấy người này được đấy.
Một trăm người khen mình, người khác sẽ cảm thấy người này giỏi thật, phải gặp mặt mới được.
Danh tiếng được hình thành như vậyđấy.
Hứa Thanh Tiêu gọi đây là 【 Đạo lý đối nhân xử thế 】
"Yến hội sắp bắt đầu, mời chư vị công tử ngồi xuống."
Cũng vào đúng lúc này, một tiếng hô lớn vang lên, đại đa số văn nhân đang nói chuyện với nhau trong phút chốc đã đi vào trong yến hội ngồi xuống.
Chỗ đặt yến tiệc là một cái sân rộng rãi, trái phải mỗi bên đều kê bàn gỗ, tổng cộng có bốn hàng, mỗi hàng mười bàn, một bàn có thể ngồi được từ hai đến ba người, nếu quan hệ tốt không chê thì ngồi chen bốn người cũng không sao hết.
"Thanh Tiêu huynh, tới ngồi chỗ này đi."
"Thanh Tiêu huynh, chỗ này chỗ này."
"Thanh Tiêu huynh, ngồi ở đây gần một chút."
"Thanh Tiêu huynh, ngồi bên cạnh ta đi, cùng nhau nói chuyện dăm ba câu."
Lúc này, theo Hứa Thanh Tiêu đi vào, chỗ tốt nhất của việc xã giao trong chớp mắt cũng tự mình hiện ra.
Khi Hứa Thanh Tiêu đi vào trong sân, không ít người lộ ra vẻ mặt vui mừng mời chào, cả đám đều muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau.
Một ít văn nhân chưa làm quen với Hứa Thanh Tiêu không khỏi kinh ngạc, vội vã hỏi người khác Hứa Thanh Tiêu là ai, cảm giác danh tiếng có vẻ rất lớn.